#BooMew
Hứa Doãn Hạ ngẩng đầu nhìn dưới cằm Hoắc Tư Danh, trong lòng không khỏi ấm lên.
Cô làm sao không biết anh lo cho cô cùng đi xen với ích kỷ, nhưng không sao... cô thích cái cảm giác như hiện tại.
Hoắc Tư Danh dù có trải qua bao nhiêu năm đi chăng nữa thì vẫn vậy... anh vẫn mặn nồng như mọi ngày, vẫn rất là yêu thương cô, và hơn thế nữa thì vẫn luôn ích kỷ với các con.
Nhớ lại khoảng thời gian Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân còn bé, Hứa Doãn Hạ khẽ lắc đầu... những ngày đấy chắc là cực hình của anh, bởi vì lúc nào Hoắc Tư Danh cũng ghen với hai nhóc con, còn mua sữa loại tốt nhất bảo “ Không cho bú nữa, bú sữa bột đi. “ mãi bị người nhà nội ngoài trách Hoắc Tư Danh mới nhịn xuống.
Chính là không được bao lâu thì lại chứng nào tật nấy...
Tuy hơi bị anh làm phiền nhưng thử hỏi xem trong lúc vợ đang sinh, bao nhiêu người chồng lại nguyện vào phòng sinh chứng kiến tình cảnh vợ mình bước ra từ cánh cửa tử thần, bao nhiêu người đàn ông mặc kệ giới tính của con mà chỉ nhìn đến vợ mình, có bao nhiêu người đàn ông dù bận rộn ra sao cũng cố nhích thời gian dành cho vợ mình, bao nhiêu thằng đàn ông lại khóc... vì nhìn thấy vợ mình đau... lại ghen với chính đứa con trai ruột của mình...
Đương nhiên vẫn có... chỉ là sẽ không được bao nhiêu người.
Hứa Doãn Hạ thực mãn nguyện... mãn nguyện với những gì mà bản thân cô đang có...
Hôn nhẹ lên cổ anh... vẫn cái xúc cảm này...
Vẫn là người đàn ông này... vẫn là cái mùi hương ngọt ngào quyến rũ này...
Chỉ là... tình yêu của anh dành cho cô cũng như cô dành cho anh ngày một nhiều hơn.
Hai vợ chồng im lặng một lúc, Hoắc Tư Danh tuy hơi táy máy tay chân không an phận với cô nhưng anh vẫn còn quan tâm cô hỏi.
Vợ vẫn còn chưa đói hay sao?
Hứa Doãn Hạ cọ cọ trong lồng ngực Hoắc Tư Danh môi nhếch lên chột dạ nói.
Hơi đói đói rồi a.
Chính là lời cô vừa dứt thì bụng cô lại vang lên tiếng “ Ọt Ọt Ọt “ mặt Hứa Doãn Hạ đỏ bừng xấu hổ... có đứa nào đang nói chỉ “ HƠI ĐÓI “ nhưng lại bị bụng của chính mình thành thật khai báo là “ RẤT ĐÓI “ hay không a...
Hoắc Tư Danh nghe tiếng bụng Hứa Doãn Hạ kêu, môi anh câu lên thích thú, tay anh nhẹ nhàng xoa chiếc bụng nho nhỏ của cô nói.
Ơ... hơi đói mà chiếc bụng nhỏ của vợ lại kêu vang như vậy đó á!
Hứa Doãn Hạ cả khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ đến không biết trốn đi đâu cho được, cô mím môi hung hăng cắn mạnh vào cơ ngực rắn chắc của Hoắc Tư Danh.
Hoắc Tư Danh hơi hơi nhíu mày vì ăn đau, nhưng trong ánh mắt chẳng có một chút nào là lửa giận.
Anh thở một hơi sâu không nhanh không chậm ôm cô lên nói.
Thôi đi đánh răng rửa mặt nè! Còn ăn rồi đi ngủ a.
Em không phải heo đâu mà anh cứ bắt em ăn xong lại ngủ. ôm chặt cổ Hoắc Tư Danh, Hứa Doãn Hạ khó chịu nói.
Hoắc Tư Danh dùng trán anh chạm trán cô, bốn mắt nhìn nhau nói.
Hmm cục nợ của anh ơi, ngủ đến mê sản hay sao? Vợ biết bây giờ là mấy giờ không hả?
Hứa Doãn Hạ nhướng mày, ngồi trên buồng rửa mặt ôm lấy cổ Hoắc Tư Danh hỏi.
Mấy giờ?
Nửa đêm rồi á!
Nhanh như vậy? Hứa Doãn Hạ hai mắt trừng to kinh ngạc.
Nhanh như vậy đấy! Hoắc Tư Danh ôm lấy eo cô cưng chiều nói.
Hứa Doãn Hạ rủ rĩ, dựa vào lòng ngực của Hoắc Tư Danh, như kẻ không có xương sống nói.
Thôi không cần đánh răng rửa mặt gì nữa... cũng không ăn nữa, em nghĩ vẫn nên đi ngủ a.
Không được! Cho dù vợ không đói thì cũng phải ăn, mà huống chi là vợ đang đói.
Hoắc Tư Danh khó chịu nói, anh nhịn không sao vì anh quen cũng như bao tử anh dày tốt còn Hứa Doãn Hạ lại không, từ ngày anh và cô yêu, sống chung với cô cho đến bây giờ thì anh chưa hề bỏ ăn cô một ngày nào, cho dù là trước kia Hứa Doãn Hạ mang thai thì bên Cố Gia tuyệt đối cũng không bỏ bữa cô ăn cho đến bây giờ.
Nên cho dù đói hay không, sớm hay là muộn anh cũng nhất định phải bắt cô ăn.
Hứa Doãn Hạ nhíu mày.
Em muốn ngủ... hiện tại là nửa đêm đó trời, Hoắc Tư Danh còn bắt cô ăn thì cô sẽ nhanh béo lên cho mà xem, nếu như béo bình thường thì không nói thì nhưng đằng này... chồng cô đẹp trai như vậy đếy cô mà tăng kg thì có mà bị chồng chê a.
Hoắc Tư Danh làm sao không biết cái đầu nhỏ của Hứa Doãn Hạ đang nghĩ gì, anh nheo mắt lại gõ nhẹ lên đầu cô một cái nói.
Ăn xong rồi đánh răng cũng được. nói xong Hoắc Tư Danh cũng không đợi cô trả lời mà ôm cô ra ngoài.