Hoắc Tư Danh thật sự run rẩy đến gương mặt anh tái nhợt, hai tay anh cho dù có nắm chặt thành quả đấm chặt cách mấy thì vẫn không thể không run rẩy.
Hứa Doãn Hạ cắn nhè nhẹ môi, hai mắt nhắm nghiền cố nhịn cơn đau co rút đang không ngừng kéo đến, cô cảm giác thật sự khổ sở.
Cái đau đớn này khiến cô cả đời không thể quên...
Hoắc Tư Danh run rẩy nắm lấy tay cô, giọng anh nghẹn ngào nói.
“ Vợ... cố nhịn... sẽ không sao đâu... có anh ở đây. “ nói xong, hạ xuống trán cô một nụ hôn.
Hứa Doãn Hạ lúc này mới mở mắt lim dim mà nhìn anh, môi cô câu lên cười khổ, cố chịu cơn đau từ bụng mà nhẹ nhàng giơ tay lên xoa khuôn mặt tái nhợt của anh nói.
“ Anh còn run hơn cả em đấy! Em không sao... ư... thật sự đấy! “
Hoắc Tư Danh nắm lấy đôi tay đang không ngừng xoa gương mặt mình mà hôn xuống, không nhanh không chậm nói.
“ Vợ sẽ không sao! “ hôn xuống lòng bàn tay nhỏ bé múp mít của cô.
Hai vợ chồng, cứ tình chàng ý thiếp trong phòng sinh một lúc lâu mãi cho đến khi cơn đau dữ dội kéo đến.
“ A... “ Hứa Doãn Hạ bấm chặt lấy tay của Hoắc Tư Danh.
Hoắc Tư Danh hoảng sợ hô.
“ Không sao... không sao... vợ ơi... nhịn... nhịn một chút... “
“ A... a... “
“ Các người còn đứng đó làm gì sao không mổ? “ Hoắc Tư Danh lấy tay lau nhẹ mồ hôi đang không ngừng tuôn xuống của cô, lại nhìn về hướng bác sĩ quát to.
Hứa Doãn Hạ lắc đầu...
“ Không... không kịp rồi... “ mổ... muốn mổ cũng không mổ kịp... chính cô cũng cảm nhận được hai bé con đang xuống...
“ A... “ Hứa Doãn Hạ cắn răng rặn...
Rất nhanh, phía ngoài phòng sinh ai nấy đều ngồi trên ghế đối diện, mặt mày tái mét lo lắng, thì bên trong liền vang lên giọng nói khó nhịn của Hứa Doãn Hạ.
“ A... Hoắc Tư Danh chết tiệt... “ đau quá mất khôn!!!
“ Đồ thối tha... lão nương không thèm sinh... a... không sinh nữa... a... a... “
“ Không sao... vợ cắn anh đi... “
“ Aaaa... đồ chết tiệt, lão nương không sinh... huhu... đau quá... “
“ Được... được không sinh nữa... anh không để vợ sinh nữa nha... ngoan ngoan ráng lên. “
“ A... a... a Tư Danh... Tư Danh... aaaaaaa... “
“ Oa oa oa... “ tiếng khóc non nớt nhanh chóng vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh quỷ dị bên ngoài phòng sinh.
“ Tốt quá... tốt quá... sinh rồi... “ cũng không biết là giọng nói của ai vang lên vừa dứt, thì bên trong lại vang lên tiếng chửi rủa của Hứa Doãn Hạ.
“ A... chết tiệt... lão nương không sinh nữa... Hoắc Tư Danh... a... a... “
“ Đau quá... a... a... đau quá... “
“ Hoắc Tư Danh... Aaaaa tên khốn nhà anh... sau này còn dám.. a... bắt lão nương sinh... lão nương liền thiến anh...a... “
“ Oa oa oa... “ lại một giọng khóc non nớt vang lên.
Một nhà Hoắc Gia và Hứa Gia ôm nhau vui vẻ.
“ Sinh rồi... rốt cuộc cũng sinh rồi... “
- --
Trong phòng sinh.
Hứa Doãn Hạ đang được những bác sĩ, y tá lau rửa sạch sẽ.
Hoắc Tư Danh không vội nhìn con mà nhìn Hứa Doãn Hạ hai mắt lim dim hao tốn hết khí lực, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, hôn lên trán cô.
“ Cảm ơn vợ. “
Hứa Doãn Hạ bĩu môi, lại nhìn hai bé con đang được y tá ôm đặt lên bụng mình, vì cô không mặc áo, hai bé con nhỏ nhỏ hơi nhăn nhăn một tý, không những thế cả làn da đều đỏ hỏn.
Hai bé con cứ như con chuột, bò bò nhích thân thể nhỏ bé của mình tìm hai bầu ngực căng sữa của cô.
Hứa Doãn Hạ hai mắt tràn ngập hạnh phúc, không nhịn được nói.
“ Quỷ tham ăn. “ hai bé con mút lấy mút để hai bầu ngực tuy căng nhưng chưa ra sữa của cô.
Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ, lại nhìn hai con khỉ nhỏ đang mút ngực cô, trong mắt tràn ngập hạnh phúc.
Đây là con của anh và cô.
Hoắc Tư Danh lại không nhịn được, cúi xuống mổ nhẹ lên đầu cô một cái.
Hứa Doãn Hạ nhăn mặt khó chịu nói.
“ Không cho hôn nữa, mặt em toàn nước miếng anh. “
Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ bằng ánh mắt thâm tình, bản thân anh không ngại show ân ái trước mặt các y tá bác sĩ mà nhẹ giọng nói.
“ Hôn chết em luôn. “ chụt... chụt...
Giọng nói mang đầy tia sủng nịch cùng với ôn nhu, lại thanh âm hôn hôn chùn chụt vang khắp căn phòng.
Hứa Doãn Hạ la nhẹ.
“ A...a... tên háo sắc anh... “
Tay cô nhẹ nhàng vỗ lên hai thân ảnh nhỏ bé đang mút lấy mút để ngực cô.
Bác sĩ và các y tá trong mắt tràn ngập ghen tị và hâm mộ, bọn họ lau sạch cho Hứa Doãn Hạ mới nhẹ nhàng ôm hai bé ra khỏi cô, cô được Hoắc Tư Danh và những người trong phòng kéo ra ngoài.
Hứa Doãn Hạ nói cười vài ba câu thì thật sự đã hết khí lực, hai mắt cô lim dim lại dần dần nhắm chặt.
Hoắc Tư Danh đi bên cạnh, ánh mắt anh không rời khỏi cô một chút nào, những người bên ngoài cho dù nôn nao muốn nhìn Hứa Doãn Hạ cùng hai bảo bảo thì cả bọn cũng im lặng...