Thương cô như là em gái... còn hơn cả em gái ruột, giờ đây nhìn cô bụng nhô cao nhưng lại không yên ổn dưỡng thai được... Từ Hạnh Ngôn đi đến nắm lấy tay Hứa Doãn Hạ khẽ gọi.
“ Hạ Hạ... “
Giọng anh không giấu nổi sự run rẩy của bản thân.
Hứa Doãn Hạ nghe giọng nói quen thuộc, hai mắt cô dần dần mở ra nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Từ Hạnh Ngôn, môi cô khẽ câu lên cười nhẹ gọi một tiếng.
“ Ngôn... a... “ cơn đau cứ ồ ạt kéo đến, Hứa Doãn Hạ vừa gọi xong liền không nhịn được mà la lên một tiếng nho nhỏ.
Từ Hạnh Ngôn biết rõ Hứa Doãn Hạ đang rất đau, nên nhanh chóng nói.
“ Em nhắm mắt tĩnh dưỡng đi. Tư Danh! Cậu ta sắp đến đây rồi. “ cơn đau này sẽ kéo dài tận một ngày một đêm, nên anh không thể nào cố ý nói chuyện để Hứa Doãn Hạ đáp lại anh được, nhất định phải để cô nghỉ ngơi mới đủ sức duy trì.
Hứa Doãn Hạ gật đầu mới nhìn Từ Hạnh Ngôn, ánh mắt phiếm hồng đau đớn nói.
“ Sẽ đau bao lâu? “
“ Một ngày một đêm. “ Từ Hạnh Ngôn nhíu mày đáp.
Anh thật sự còn nghĩ sẽ không cần sử dụng đến thuốc này, còn nghĩ Hứa Doãn Hạ bình an và không phải chịu đựng cơn đau đớn dằn xé này, nhưng anh sai lầm, thật sự đã sai lầm, nhìn cô đau như vậy, chính anh không nhịn được mà tự trách bản thân lắm chuyện, biết đâu khi anh không đưa thuốc cho Hứa Doãn Hạ, thì cô sẽ không phải chịu đựng đau đớn như vậy.
Hứa Doãn Hạ “ a “ lên một tiếng cũng không nói gì, hai mắt cô lại nhắm chặt chuẩn bị tinh thần đau đớn tầm một đêm nữa.
- ---
Từ Hạnh Ngôn sau khi kiểm tra cho Hứa Doãn Hạ xong, thấy cô hoàn toàn ổn anh mới ra ngoài dặn dò đầu bếp chuẩn bị cháo thịt bầm nhiều một chút để Hứa Doãn Hạ ăn dưỡng sức.
Chính là khi anh đang định vào bếp nấu chút gì đó cho cô ăn trước lại nghe Cố Hoài Thiên gọi lại.
“ Bác sĩ Từ... “
“ A. “ Từ Hạnh Ngôn “ a “ lên một tiếng xoay người nhìn Cố Hoài Thiên hỏi.
“ Có chuyện gì sao Cố Thiếu? “
“ Bé cưng khi nào hết đau? “ Cố Hoài Thiên vốn định im lặng nhưng lại không thể chịu nổi khi nhìn thấy Hứa Doãn Hạ cứ mím môi nhắm chặt mắt nhịn đau đớn như vậy.
Từ Hạnh Ngôn nhìn thấy sự cưng chiều cùng với đau lòng trong mắt Cố Hoài Thiên khi hỏi đến Hứa Doãn Hạ trong lòng anh không khỏi thấy vui vẻ thay cô, nhưng rất nhanh thu lại ý cười, anh khẽ nói.
“ Qua đêm nay sẽ tốt rồi, tầm tám chín giờ sáng mai sẽ ổn thôi, hiện tại đã gần ba giờ chiều rồi, sẽ không sao đâu. “
“ Đau như vậy... có ổn không? “ Cố Hoài Thiên vừa nghe đến qua đêm nay môi không khỏi mím lại.
“ Cố Thiếu, chắc anh cũng biết rõ Chị dâu nhỏ đau như vậy là do đâu, để trụ lại hai bảo bảo, chịu một chút đau đớn này cũng đáng giá. “
Từ Hạnh Ngôn lạnh giọng nói.
Cho dù anh đau lòng cho Hứa Doãn Hạ, nhưng để trụ lại hai bảo bảo đã hành hình trong bụng cô, thì đau đớn như hiện tại thật sự không đáng là gì.
Cố Hoài Thiên hiểu, biết chính mình hỏi quá nhiều chỉ gật đầu không nói gì mà rời đi.
Từ Hạnh Ngôn bước vào bếp, nấu vài món nhẹ để một lát Hứa Doãn Hạ có thể ăn giữ sức.
- ----
Trụ sở Cố Gia.
Cố Minh Dương dẫn Hoắc Tư Danh đến trụ sở huấn luận các tinh anh của Cố Gia, đi sâu vào trong Hoắc Tư Danh mới ngầm hiểu tại sao chính phủ El vẫn luôn tôn kính cũng như chưa từng loại bỏ Cố Gia.
Một phần nào đó chắc chắn họ biết Cố Gia có huấn luyện rất nhiều tinh anh của tinh anh, muốn khống chế cả một chính phủ cũng không phải khó gì với họ, nhưng thay vì chiếm lấy, thì Cố Gia chọn quy hàng, vẫn nhưng trăm ngàn năm trước xây dựng thế lực ngầm nhưng không bao giờ làm trái lương tâm.
Hoắc Tư Danh nghĩ nghĩ cũng không nghĩ tiếp mà đi thẳng vào nơi giam giữ những tên đó.
Cố Minh Dương dẫn người đến bắt hết một ổ mười lăm người, trong đó có bảy người bị thương không hề nhẹ, tay chân và đầu bị trói chặt với mười lăm cây cột trong phòng giam giữ này.
Hoắc Tư Danh vừa bước vào, anh nheo mắt một cái nhìn thấy toàn gương mặt quen thuộc, môi anh giương lên không đợi Cố Minh Dương nói, giọng trầm thấp đầy uy áp của anh vang lên.
“ Lại gặp! “
Hai từ đơn giản của Hoắc Tư Danh vừa thốt ra làm mười lăm người nửa tỉnh nửa mê thân hình đột nhiên run rẩy, hai mắt họ nhắm chặt dần dần mở ra nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Tư Danh, càng khiến họ run rẩy hơn.
Hoắc Tư Danh cười như không cười nói.
“ Tôi đã không truy đuổi các người mà các người lại tự truy đuổi vợ con tôi? “
“ THẬT LÀM TÔI THẤT VỌNG VÌ BAN LÒNG TỐT CHO CÁC NGƯỜI NHA! “
Một người vội vàng nói.
“ Hoắc... Hoắc Thiếu... là chúng tôi sai... có mắt không tròng... xin anh cho chúng tôi một... một con đường sống... “