Ba năm sau.
Hiện tại Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân đang học năm nhất trường Đại Học DIA.
Chính là trước đấy.
Hứa Doãn Hạ thì vẫn như mọi ngày, sau khi mang thai bé thứ ba... thì Hoắc Tư Danh hoàn toàn cấm cô đi làm.
Mọi người trong nhà trong khoảng thời gian đó vốn đã cưng chiều cô hết mực, nhất là Hoắc Tư Danh.
Anh đã yêu thương cưng chiều cô ngay từ những ngày đầu mới quen hiện tại còn hơn thế nữa, xem cô như quả trứng dễ vỡ mà nâng niu trong lòng bàn tay. Nhớ đến cái khoảng thời gian đó Hứa Doãn Hạ lại mắc cười.
Vốn mang thai là phải cấm dục, thế là Hoắc baba cũng bị cấm dục... mỗi lần ham muốn đều đi tắm nước lạnh.
Mà đến khi siêu âm, biết được bé thứ ba này là gái thì anh càng nhẫn nhịn nhiều hơn.
Sau ba tháng là có thể quan hệ bình thường, nhưng quá yêu con, Hoắc baba nói “ Nào sinh rồi ăn vợ... hiện tại phải để tiểu bảo bối nho nhỏ có một không gian thuần khiết phát triển. “
Chính là đối với Hứa Doãn Hạ thì cái nào chẳng như cái nào.
Cô cũng chẳng quan tâm mấy chuyện đấy.
Muốn thì lăn giường thì lăn còn không thì thôi thôi chứ có sao đâu.
Sau chín tháng mười ngày, Hứa Doãn Hạ đang ngủ ngon lành liền bị bé con trong bụng đạp đến khóc lóc bù lu bù lo, Hoắc Tư Danh và hai anh anh em Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân run lên không thôi. Vừa lái xe đến bệnh viện mà mồ hôi của ba cha con tuôn như nước vậy.
Vừa vào đến phòng sinh là vào tầm mười lăm phút thì tiểu bảo bối đã ra đời.
Nhìn cái mặt cứng đó của Hoắc Tư Danh và Hoắc Hiến Nghĩa, Hoắc Hiến Nhân khi mới gặp tiểu bảo bối.
Nhớ lại thôi Hứa Doãn Hạ cũng phải bật cười.
Hiện tại nhìn lại tiểu bảo bối đã ha tuổi lẻ vài tháng đang yên giấc ngủ say trong lòng cô... haizzz biết nói gì đây. Thời gian trôi qua thật nhanh.
Hoắc Tư Danh vừa ra khỏi công ty thì đến ngay chiếc xe của Hứa Doãn Hạ.
“ Vợ... “ Hoắc Tư Danh mở cửa vào ngồi ghế lái nhìn cô hỏi.
“ Sao lại tự mình đến đây? Không để tài xế chở? “ Hứa Doãn Hạ đã can đảm lái xe rồi, chính là không chạy quá xa chỉ chạy từ nhà đến công ty thôi, hoặc từ nhà đến trường của Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân.
Vỗ nhẹ mông bé con đang ngủ say, Hứa Doãn Hạ nhỏ nhẹ nói.
“ Con gái anh muốn đi nhìn hai ca ca thân yêu của nó! “
Tiểu bảo bối tên là Hoắc Hiến Như, tên thường gọi là Bảo Bối.
Hoắc Tư Danh môi câu lên nhìn tiểu bảo bối đang ngủ say trong lòng Hứa Doãn Hạ, anh không kiềm được nhích tới dần hôn lấy môi Hứa Doãn Hạ.
“ Chụt. “
“ Ưm... “ đột ngột bị hôn Hứa Doãn Hạ hơi hơi cứng đờ một chút, nhưng rất nhanh liền đáp trả.
Liếm liếm môi cô một cái, Hoắc Tư Danh nói.
“ Cảm ơn vợ. “
Hứa Doãn Hạ bĩu môi một cái nói.
“ Nhanh đến đón Shin và Shon đi. Kẻo bảo bối tỉnh khóc. “
Hoắc Tư Danh cười cười hôn nhẹ má con gái cưng một cái mới bắt đầu lái xe đi về hướng trường của Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân.
Hơn hai mươi phút lái xe, Hoắc Hiến Như từ trong lòng của Hứa Doãn Hạ tỉnh.
“ Mama... baba... “ giọng non nớt.
Hoắc Tư Danh đưa tay đến ôm lấy Hoắc Hiến Như vào lòng hôn hôn một hồi nói.
“ Đói không? “
“ Không! “ dừng một chút, giọng non nớt lại vang lên.
“ Hai ca ca đâu ạ? Hai ca ca chưa ra sao ạ? “
Hứa Doãn Hạ kéo kéo chiếc váy của Hoắc Hiến Như cho ngay ngắn lại nói.
“ Ca ca của con sắp ra rồi. Có muốn hay không đi đón? “
“ Có nha... bảo bối muốn tạo bất ngờ cho ca ca. “
“ A! Vậy sao? “ Hoắc Tư Danh nghe Hoắc Hiến Như nói, tâm trạng vui vui hôn hôn tay bé tiếp.
- --
Ngồi trong xe tầm mười lăm phút, thì cổng trường bắt đầu có một đám sinh viên ồ ạt ra.
Hoắc Hiến Như nhảy tưng tưng.
“ Ca ca... con muốn gặp ca ca. “
Hứa Doãn Hạ và Hoắc Tư Danh nhìn nhau cười, mở cửa xe ra.
Hai cái chân nho nhỏ đầy thịt của Hoắc Hiến Như vừa chạm đến nền thì cố gắng đứng vững nhìn trái nhìn phải hóng Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân.
Hứa Doãn Hạ và Hoắc Tư Danh cũng ra ngoài đứng.
Từ xa, có hai bóng dáng cao lớn hơn những người cùng lứa, gương mặt điển trai thu hút rất nhiều người để ý đi ra, chính là Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân hoàn toàn không biết hôm nay có cục thịt đến đón hai anh nên vẫn đi ra từ từ trò chuyện.
Hoắc Hiến Như nhíu mày nho nhỏ của bé gọi.
“ Ca ca... “ giọng non nớt đáng yêu nhưng phát âm vô cùng chuẩn liền thu hút nhiều người nhìn đến nhưng anh ông tướng kia mãi lo nói chuyện với nhau mà không nghe.
Hoắc Hiến Như mím môi, chạy bước nho nhỏ về hướng Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân.
Hoắc Tư Danh nhìn cục cưng đang chạy vội vàng hô.
“ Đừng chạy. “
Nhưng vô dụng.
“ Ca... ca... “ Hoắc Hiến Như từ xa gọi to nhìn hai anh trai đẹp trai của bé.
Hoắc Hiến Nhân và Hoắc Hiến Nghĩa đang nói chuyện với vài người bạn thì cứng đờ. Còn nghĩ bản thân đang nghe nhầm thì lại nghe thấy.
“ Ca Ca... “ giọng nói non nớt này... dường như đêm nào ở ký túc xá cùng ở nhà anh đều nghe thấy.
Hai người nhíu mày nhìn nhau, lại nghe đám bạn hô.
“ A... coi cục thịt kìa... nhìn đáng yêu quá... “
“ Aaaaa... xinh xắn quá... “
“... “
Không lẽ nào... cả hai hốt hoảng vội vàng nhìn về hướng phát ra âm thanh. Mới kinh ngạc thấy Hoắc Hiến Như đang chạy đến, cả hai gật nhẹ với vài người bạn rồi vội vàng đi nhanh về hướng cục thịt nhỏ.
“ Cục cưng... “
“ Bảo bối... “
“ Ca... ca... “
Hoắc Hiến Nghĩa cúi xuống ôm Hoắc Hiến Như lên hôn hôn gương mặt của bé.
“ Thật hư nha! Sao đến không báo. “
Hoắc Hiến Nhân đánh nhẹ mông em gái.
“ Sao này đến phải báo, em nhỏ như vậy lỡ bị đạp phải thì làm sao? “
Hoắc Hiến Như không hề để ý đến mấy lời đầy uy hiếp của hai anh trai, cô bé ôm chặt cổ của Hoắc Hiến Nghĩa cười khanh khách.