Tình Nhân Của Tổng Tài

Chương 507: Chương 507: Sự Thật (4)




“ Em trai sao? Cố Minh Khang quên nói với cậu một chuyện! “ dừng một chút, Cố Minh Dương xoay người lại nhìn chằm chằm Cố Minh Khang, môi ông khẽ câu lên nói tiếp.

“ Cậu là không phải là em trai tôi, tôi là người duy nhất mang họ Cố! Mẹ cậu chẳng qua là thư ký của ba tôi, vì ba tôi hứa sẽ chăm sóc cho mẹ con cậu nên mới nhận cậu nuôi, nhưng mẹ cậu có mắt mà không tròng, năm lần bảy lượt đến trước mặt mẹ tôi khiêu khích, cậu nghĩ vì sao ba tôi lại không quan tâm đến cậu?

Đơn giản thôi, vốn ông ấy cũng sẽ yêu thương cậu, cho cậu một gia đình mới có ba có mẹ yêu thương nhưng tiếc quá, người mà mang nặng đẻ đau sinh ra cậu, người mà cậu một lòng nói yêu thương đó đấy chính là một loại đàn bà không biết liêm sỉ, cậu nghĩ bà ta có tư cách gì dụ dỗ ba tôi, có tư cách gì khiêu khích mẹ tôi? Nếu không phải tại cậu thì làm sao có chuyện đó.

Tại bà ta nghĩ trời không biết quỷ cũng sẽ không hay nếu như diệt được mẹ tôi là bà ta sẽ đường đường chính chính bước vào Cố Gia, nhưng tiếc thật làm sao đây! Bà ta một chút cũng không xứng đáng, cho dù mẹ tôi có tức đến chết đi một chút tình cảm của bà tôi bà ta cũng không có.

Cậu không có tư cách trách gia đình Cố Gia tôi, nếu không phải vì niệm tình người ba của cậu, cậu nghĩ Mẹ tôi sẽ phải chết đi cũng hiểu lầm ba tôi tức giận ba tôi sao? Nợ ân tình, tính ra ba tôi chỉ cần cho mẹ con cậu một số tiền chứ không phải nhận cậu làm con, người tính làm sao bằng trời tính, người mẹ đã không có liêm sỉ thì thôi cả cậu cũng thế.

Cậu nói cậu ghen tị vì tôi được yêu thương? Vậy sao cậu không tự mình nhớ ra xem là ai mới là người ghen tị? Vì cậu vì mẹ cậu mà gia đình ấm êm của tôi bị quá hủy, vì cậu vì mẹ cậu mà người mẹ của tôi phải mất đi cậu nghĩ cậu xứng đáng có tư cách ghen tị sao?

Cho dù cậu có là con của ba tôi, là em trai cùng cha khác mẹ thì vĩnh viễn cậu cũng không có tư cách. “ Cố Minh Dương nói xong bước ra khỏi cánh cửa được vài bước thì dừng lại nói tiếp.

“ Đem thời gian của quãng đời còn lại mà sám hối trong chốn lao tù đi, đừng để đến khi chính mình chết đi rồi lại không được đầu thai làm người. “

Dứt câu Cố Minh Dương rời đi, Cố Minh Khang ngồi bệch dưới sàn nhà lạnh lẽo hai mắt đờ đẫn kinh ngạc, hai dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống, Cố Minh Khang bò đi đến túi văn kiện lúc nãy Cố Minh Dương ném xuống mở ra.

Trong đây chính là toàn bộ thông tin của người ba ruột của ông...

“ Khương Tử Huỳnh, 32t thư ký của Cố Thị,... “ ngoài ra còn có vài ba cái thông tin hình ảnh khác.

Khi nhìn đến hình ảnh, ông thật sự cứng đờ... bức hình này là hình ảnh của ba ông và người mẹ mà ông luôn yêu quý kia.

Thì ra là như vậy... từng ấy năm ông sống trong thù hận ghen tị... chỉ do bản thân ông tự mình gây ra... mẹ ông chết đi cũng không một câu nói hay hỏi han là do mẹ ông tự làm tự chịu...

Haha... mọi chuyện ông làm là sai... sai đến nổi trời đất không dung...

Cố Minh Khang, không phải gọi là Khương Minh Khang nhìn những miếng thủy tinh của ly, ông không nhanh không chậm cầm lên tay rạch mạnh vào cánh tay trái... máu cứ bê bết chảy xuống.

Trước khi ông trút hơi thở cuối cùng, cái ký ức xuất hiện duy nhất là cảnh lúc ông còn nhỏ, leo cây, thì bị thương, Cố Minh Dương một mình cõng ông suốt một đoạn đường dài, lại nghe những câu cằn nhằn non nớt.

“ Em đó, đừng có nghịch như vậy! Bây giờ bị thương rồi không phải đau lắm sao? “

Nước mắt chua xót ông rơi xuống, hai mắt dần dần nhắm lại miệng chỉ vỏn vẹn nói một câu.

“ Xin Lỗi... “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.