Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân
Leo nhìn người vợ của mình, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, nhưng trong đó vẫn không giấu gì sự đau lòng và xót xa, bà theo ông hơn bốn mươi năm, nhưng ông chưa từng làm gì để bà được yên lòng, cuộc sống của cả hai phải gọi là thấp kém nhất trong thấp kém.
Ngày ở nơi này, ngày ở nơi kia, mãi cho đến khi cả hai buộc phải sống với tư cách là nô lệ thì mới được vài ba năm yên ổn, nhưng vẫn như vậy... không lâu sau đó lại phải chạy đông chạy tây trốn.
Leo nhất thời nhìn Elisa Nissan, hai mắt ông cảm thấy cay nóng. Elisa Nissan nhìn chồng bà, đương nhiên biết rõ vì sao ông lại như vậy, nhưng bà không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn ông cười cười rồi thôi.
Tình hình trước mắt vẫn chưa nói được gì, giàu sang phú quý bà không cần, cái cần nhất hiện tại là người cứu vớt hai vợ chồng bà cùng hai đứa con của bà ra khỏi đáy của xã hội kia, được an toàn là tốt rồi.
Quốc gia hay Vương quốc, thẩm chí là mạng sống của những người dân... bà thật sự không đành lòng buông nhưng nếu để bà lựa chọn, bà chắc chắn sẽ chọn Hoắc Tư Danh.
Hai vợ chồng cứ nhìn chằm chằm màn hình máy tính bảng một lúc lâu, mỗi người tự rơi vào trầm tư của bản thân mà không nói gì.
- ------------
Phòng họp.
Hoắc Tư Danh vẫn như mọi khi ngồi ở chính giữa, vị trí chủ vị mày anh khẽ nhíu lại nhìn như không nhìn những người thuộc những cấp bậc cao trong quân đội của SiLa, anh không nhanh không chậm quát to.
“ Các cậu liều lĩnh như vậy? Được cái gì? “ chính anh còn không ngờ đến, người bên SiLa lại có thể ngu dốt đến như vậy, nếu như không phải có người đến báo kịp, có phải hay không những người đang ngồi trước mặt anh đây đầu lìa khỏi cổ hay bị bắt làm con tin?
Bản thân họ, cũng được đào tạo bài bản, cũng được huấn luyện nghiêm khắc, thế mà chỉ vì nghe binh lính đồn thổi vài ba câu đi tin mà hùng hùng hổ hổ xung phong các thứ... càng nghĩ đến Hoắc Tư Danh không kiềm được mà nhu nhu thái dương.
Một đám đại úy, trung úy, thiếu tướng không nhịn được mà cúi đầu không nói gì, chính bọn họ cũng không nghĩ đến thế mà... thế mà bọn họ liền... liền bị vài ba câu nói làm tâm trí loạn...
Hoắc Tư Danh không nhịn được thở hắc một hơi lại nói.
“ Sao này không có lệnh của tôi, các cậu không được tùy tiện. “
Như nhìn thấy ánh mắt không phục của những người trước mặt, môi anh khẽ nhếch lên cười như không cười nói.
“ Có muốn hay không muốn thì các cậu cũng phải nghe lệnh tôi. Các cậu ở đây... làm việc ở đây... chiến đấu ở đây... là một tay bên chính phủ SiLa nhờ vả tôi... nên đừng nghĩ bản thân có chức vụ mà không coi ai ra gì, còn thấy chịu không được, điện thoại liên lạc người bên chính phủ rồi rời đi. “ dừng một chút, Hoắc Tư Danh lạnh lùng nói.
“ TÔI KHÔNG TIỄN! “
Ý tứ của anh rất rõ ràng, cho dù họ có muốn hay không nhưng nếu đứng ở đây là phải nghe theo anh, còn không thì họ cứ việc rời đi, chính anh có thể tự lo và cũng không cần đến họ.
Người thông minh thì tự hiểu, Hoắc Tư Danh nói cũng quá rõ ràng mà, chỉ thêm câu bên chính phủ ra để thấy anh tôn trọng SiLa thôi chứ thật ra người không thuận anh, anh không giữ.
Những người này đương nhiên hiểu, chính họ cũng biết rõ ràng ý tứ của người bên đó, họ đã từng nói qua “ phải tuân thủ kỷ luật và tôn trọng cũng như phục tùng mọi mệnh lệnh của Hoắc Tư Danh “...