Cố Hoài Nam và Ken nói chuyện cùng với ba người Cố Minh Dương một lúc lâu, cũng không biết là họ đã nói những gì nhưng khi Hứa Doãn Hạ và Hoắc Tư Danh đi xuống, liền nhìn thấy hai mắt Cố Hoài Nam đỏ ửng lên, Ken thì im lặng nắm chặt tay anh.
Hứa Doãn Hạ thở hắc ra một hơi, cô cũng không tiện nói nhiều về hai người này, chính là nếu cô giúp được gì, tất nhiên cô sẽ giúp đến cùng a.
Hoắc Tư Danh cẩn thận dìu Hứa Doãn Hạ xuống, Hứa Doãn Hạ vừa xuống đến dưới thì trên môi cô liền treo một nụ cười thật rạng rỡ mà chào hỏi mọi người.
“ Ba, mẹ!! Anh cả, anh hai. “
Hà Doãn Hoa vừa thấy Hứa Doãn Hạ bà cười nói.
“ Nhanh nhanh đến đây ngồi, một lát nữa rồi ăn sáng. “
Hứa Doãn Hạ và Hoắc Tư Danh vừa ngồi xuống, bầu không khí hoàn toàn tràn ngập tiếng cười.
Hứa Doãn Hạ và Hoắc Tư Danh nói chuyện một lúc lâu mới nghiêm túc.
Hứa Doãn Hạ, một tay xoa bụng một tay nắm lấy tay Hoắc Tư Danh nhìn cả nhà, nhẹ giọng nói.
“ Mọi người để còn về nước B cùng với Tư Danh nhé! “
“... “ người đang cầm tách trà định uống, người đang nở nụ cười tươi, người đang nhíu mày, và một người đang nắm tay với người nọ đều cứng đờ, nhìn chằm chằm Hứa Doãn Hạ.
Cố Hoài Nam vốn im lặng, an phận ngồi cạnh Ken, lúc này lại là người khó chịu nói.
“ Hạ Hạ, em đang mang thai. “
Cho dù muốn về cũng phải vài tháng nữa, sinh xong rồi về. Chứ bụng của Hứa Doãn Hạ... Cố Hoài Nam nhìn nhìn mày nhíu lại.
Hứa Doãn Hạ bĩu môi, vờ đáng thương hề hề im lặng.
Hà Doãn Hoa biết rõ Hứa Doãn Hạ thật sự muốn về, nên bà cũng không biết làm gì hơn ngoài việc khuyên nhủ.
“ Hạ Hạ, không phải ba mẹ không muốn cho con về cùng chồng con, chính là hiện tại con đang mang thai, không tiện ngồi máy bay, hơn nữa, con biết đó cho dù có muốn về cũng không thể về ngay. “
“ Mẹ, con thật sự muốn về mà, con sẽ không làm sao đâu, có Tư Danh, có Ngôn, thì con sẽ yên ổn mà mẹ. “ Hứa Doãn Hạ ủy khuất nói.
“ Hạ Hạ... “ Hà Doãn Hoa không đành lòng nhìn đứa con gái mà bà hết mực yêu thương lại khóc, những lời muốn nói cứ thế mà nuốt hết vào bụng.
Cố Hoài Thiên nhìn Hứa Doãn Hạ một lúc lâu mới nói.
“ Em biết rõ nguy hiểm sao lại vẫn muốn về? “ dừng một chút anh lại nói.
“ Máy bay chứ không phải ô tô, đi một tuyến đường chứ không thể tấp vô lề dừng lại. “
Hoắc Tư Danh cũng không muốn để cô về, nhưng đã hứa không thể nào nuốt lời, nên chỉ đành im lặng, cúi đầu nhìn chằm chằm bụng Hứa Doãn Hạ.
Hứa Doãn Hạ thật sự nức nở thành tiếng nói.
“ Con không thể sống xa Tư Danh thêm một ngày nào nữa. Huhu. “
Cố Minh Dương, Cố Hoài Nam, Cố Hoài Thiên, Hà Doãn Hoa nhíu mày lại nhìn chằm chằm Hứa Doãn Hạ, trong lòng cả bốn người đều rất rõ.
Hứa Doãn Hạ tuy là khóc thật nhưng đã có tính toán từ trước, trong lòng cả bốn đều không cam, muốn phản đối... chính là nhìn bộ dạng giả vờ đến nhập tâm như vậy thì không đành lòng...
Hà Doãn Hoa nhíu mày một cái mới nói.
“ Thôi... thôi nín đi, tùy con đấy! “ bà thật sự chỉ biết câm nín thôi, ngoài ra có muốn nói gì cũng không được.
Hứa Doãn Hạ vừa nghe, hít hít mũi hỏi.
“ Thật sao? “
Hà Doãn Hoa gật đầu một cái, Hứa Doãn Hạ mới cười cười vội vàng nói.
“ Cảm ơn mẹ, cảm ơn cả nhà! Vậy thì chiều nay bọn con sẽ về. “
“ Cái gì? “ Cả bốn nhíu mày nhìn Hoắc Tư Danh.
Hoắc Tư Danh cười cười nói.
“ Con còn bận công việc. “