Tình Nhân Của Tổng Tài

Chương 569: Chương 569: Vợ ơi là vợ, anh sai rồi




Hứa Doãn Hạ cảm thấy tim cô đau thắt lại... cô nhìn Hoắc Tư Danh, một lúc nói.

“ Cút ra khỏi mắt tôi đi! “ cô chưa bao giờ nghĩ Hoắc Tư Danh sẽ quát cô, cho dù có quát cũng sẽ không bao giờ đổi cách xưng hô.

Đến hôm nay cô mới biết... thì ra khi chính mình được cưng chiều yêu thương đến quan khi bị quát, lại đau đến như vậy.

Hoắc Tư Danh mím môi cố nhịn cơn phẫn nộ của bản thân mà nhìn chằm chằm Hứa Doãn Hạ một lúc lâu, anh không nói gì mà xoay người đi ra ngoài.

Hứa Doãn Hạ nằm trong phòng cheo veo, hai mắt ướt đẫm tay cô thì nắm thành nắm đấm nhẹ, cố nhịn cơn nức nở của bản thân, Hứa Doãn Hạ cúi đầu nhìn chằm chằm cái bụng to lớn của mình mà nhẹ nhàng xoa xoa.

“ Baba các con hết thương mẹ rồi. “ tay cô cứ nhẹ nhàng xoa, cũng không lâu sau đó Hứa Doãn Hạ nhắm mắt ngủ say, hai mắt tuy nhắm chặt nhưng nếu để ý thì sẽ thấy rõ mí cô ướt đẫm.

- ----

Ngoài cửa, Hoắc Tư Danh đứng một lúc lâu, cũng không biết làm gì ngoài đi xuống dưới phòng khách ngồi chình ình buồn rầu ở đó.

Anh làm sao mà không biết Hứa Doãn Hạ đang đau lòng, nhưng anh biết làm gì hơn mà im lặng rời khỏi.

Hoắc Tư Danh trong đầu không ngừng rối rắm việc có nên hay không đưa Hứa Doãn Hạ về lại nước B hay không, tuy cũng không có chuyện gì quá gấp đến nổi không có anh là sẽ không làm nên bột nên đường được, chính là cho dù có như vậy, việc anh vắng mặt lâu như vậy sẽ không được.

Anh phải về tầm một hai tuần rồi mới sang EL, cùng Hứa Doãn Hạ sống chung đến khi sinh hai bảo bảo ra, chính là...

Hoắc Tư Danh càng nghĩ càng đau đầu.

Vợ làm nũng, khó chịu, hay tức giận anh chịu được nhưng khi mà không quý trọng bản thân mình thì anh không nhịn được. Hứa Doãn Hạ đang mang thai... hai bảo bảo cũng sắp sáu tháng bây giờ chứ ít đâu, nhưng...

Hoắc Tư Danh thở một hơi sâu, nhanh chóng đi lên lại phòng ngủ.

- --

Hoắc Tư Danh nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh không nói gì cũng không làm gì khác ngoài việc lén la lén lút leo lên giường.

Nhìn Hứa Doãn Hạ đã ngủ say, anh nhanh chóng sáp lại gần, tay anh nhẹ nhàng ôm lấy cô từ đằng sau, tuy Hứa Doãn Hạ không phản ứng, hai mắt vẫn nhắm chặt, chính là Hoắc Tư Danh biết, khi anh vừa đụng vào người cô, cô cũng đã tỉnh, nhưng không làm gì thôi.

Hoắc Tư Danh không chần chừ nói.

“ Vợ ơi... “

“... “ Hứa Doãn Hạ im lặng.

“ Vợ à... “

“... “ lại im lặng.

“ Anh xin lỗi... “

“... “

“ Vợ. “ “ chụt “ hôn nhẹ má Hứa Doãn Hạ một cái, Hoắc Tư Danh lại nói.

“ Anh không có muốn quát vợ, tại giận quá mất khôn anh mới như vậy, vợ đừng giận anh nữa có được không? “

“ Vợ ơi là vợ, anh sai rồi, anh không dám nữa đâu mà. “

“ Vợ ơi anh biết là bản thân anh già đầu óc lú lẫn nên mới có thể thốt ra lời nói khiến vợ giận như vậy, anh sai rồi mà. “ ôm ôm lấy Hứa Doãn Hạ, lại xoa xoa bụng của cô. Hoắc Tư Danh cũng không kiêng dè gì mà hôn lấy hôn để má cô, cổ cô.

Hoắc Tư Danh ủy khuất, nói chuyện đến khan họng mà không nhận được một lời nào của Hứa Doãn Hạ.

Khi anh đang định ôm gối ra ngoài ngủ, Hứa Doãn Hạ mới nhẹ giọng nói.

“ Em không có giận! “ nói dối đó, nhưng nhìn Hoắc Tư Danh đáng thương như vậy, cô nào đành lòng đả kích anh.

“ Chính là em muốn về cùng anh, anh biết rõ chúng ta xa nhau không ít ngày đi, em chỉ muốn được bên anh, gần anh, ngày nào tỉnh dậy đều thấy được anh chứ không như những tháng qua, muốn nhắn tin cũng không ai phản hồi, muốn nhìn mắt anh, chỉ biết lấy mấy bức ảnh mà em có rửa xem, muốn hôn anh, chỉ biết hôn lên hình anh.

Mỗi lần hai bảo bảo nghịch, tuy không đau nhiều nhưng vẫn là đau, em phải tự mình vỗ về hai đứa nó. “ Hứa Doãn Hạ vừa nói, cảm thấy bản thân thật ủy khuất, hai mắt ngày một ướt đẫm hơn.

Hoắc Tư Danh nghe cô nói, mà tim anh thắt chặt lại.

Tại anh, tất cả là tại anh khiến Hứa Doãn Hạ phải chịu biết bao ủy khuất như vậy.

Hoắc Tư Danh ôm chặt cô vào lòng, Hứa Doãn Hạ đối diện với lòng ngực rắn chắc, mùi hương quen thuộc, hai mắt càng không nghe lời rơi lệ xuống.

Cho dù là muốn hay không muốn thì cô vẫn không nhịn được nức nở thành tiếng.

Hoắc Tư Danh im lặng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô để cô nín khóc, lại hôn hôn trán cô. Hai mắt anh tràn ngập sủng nịch nhìn cô, không nhịn được mà cười khẽ lên khi thấy mặt cô y như con mèo con, cả một khuôn mặt mũm mĩm do mang thai, còn hai mắt lại ngập nước, có thương yêu hay đau lòng thì vẫn không thể không cười a.

Hứa Doãn Hạ bị cười, không nhịn được cắn nhẹ một ngụm lên ngực anh.

Hoắc Tư Danh làm gì đau, khi lực cắn của cô còn không bằng một con mèo cào.

Anh cúi xuống nhìn cô, lại không nhịn được hôn lên hai mắt hai má cô tiếp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.