Sau khi ăn xong, Tố Duy dẫn tôi đến căn biệt thự vô duyên vô cớ có được của tôi, cô ấy mở cửa xong rồi thảy chìa khoá cho tôi.
“Mọi người đều suy nghĩ cẩn trọng, căn hộ trước kia em ở, có nhiều kỷ niệm với Mộ Tịch Nhiên, đổi nơi ở khác sẽ tốt hơn, ở đây mọi người có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau, huống chi, em có thể đến nhà Soso ăn trực bất cứ lúc nào, vậy là tốt nhất.”
Tôi cười, nhìn căn nhà còn chưa được trang trí nội thất, thật ra tôi không quen cho lắm, nếu nói như thế nào mới quen, có lẽ là căn phòng nhỏ trên giường chẳng trải cái gì ra hết, như thế còn tốt hơn. Tố Duy kéo tôi đi tham quan một vòng, tôi hài lòng gật đầu, bây giờ tôi đã trở thành một người rất dễ thoả mãn.
Ngồi nhờ xe Lam Phi Tuấn trở về căn nhà kia, thật sự rất cảm ơn những người bạn hết sức chân thành của tôi, trong nhà rất sạch sẽ, không có một lớp bụi nào, sau khi chào tạm biệt Tố Duy, tôi yên lặng ngồi trên sô pha, nhìn khắp căn nhà, vẫn là cảm giác quen thuộc, chỉ là cảnh còn mà người đã mất, trước khi mất đi bọn họ, họ đã từng ở nơi này làm bạn với tôi, làm tôi có thể mỗi đêm yên giấc.
Cảm giác ngồi không làm gì thật khó chịu, tôi đành bắt tay dọn dẹp lại căn nhà, nơi ban công mà tôi yêu thích nhất tôi về rồi đây, trở lại bếp, nhìn cái tủ lạnh trống không, tôi quyết định đi ra ngoài mua đồ, sẵn tiện ngắm nhìn cái thành phố phồn hoa này, đã lâu rồi không có ngắm nhìn nó.
Lúc tôi quay trở lại khu phố mua sắm của Trác Tuyệt, có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp, điều làm tôi ngạc nhiên, chính là dãy phố đã từng thuộc về Bắc Thịnh Quốc Tế, thế mà giờ đây nhìn không thấy một cái cửa hàng nào của họ. Chuyện là thế nào đây?
Mua sắm một số nhu cầu thiết yếu hằng ngày, lúc này tôi mới nhận ra trên người không có mang theo tiền mặt. Xem ra là bị quản giáo quá lâu, hai năm rồi không cầm tiền, cũng đã quên mức độ nặng nhẹ của nó ở trong thế giới này.
Cũng may Tố Duy có đưa cho tôi một cái thẻ ngân hàng, chứ nếu không bây giờ tôi xấu hổ muốn chết. Lúc này, tôi nhìn thấy một bóng người, phía sau anh ta là một người giúp việc người Philippines, trong lòng ngực người giúp việc đó còn đang bế một đứa bé.
Dáng vẻ của Joan vẫn lịch lãm như ngày nào, khí chất càng thêm mạnh mẽ, anh ta một tay cầm điện thoại cười nói vui vẻ, một tay còn lại xách túi đồ của trẻ con.
Tôi ngây ngốc đứng yên tại chỗ, túi đồ trên tay rơi xuống mặt đất, mấy năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phoebe, chị đã làm gì hả? Tôi cúi người nhặt đồ lên, vội vã rời đi khu mua sắm sầm uất này. Ngồi trên băng ghế dài công cộng, hộp thuốc Marlboro màu đỏ đã bị tôi diệt sạch nửa gói.
Tôi lấy điện thoại ra, băn khoăn một hồi lâu vẫn gọi cho Phoebe, tôi còn cho rằng số điện thoại này đã không còn sử dụng nữa, nhưng thật ngoài dự kiến, vẫn có tín hiệu điện thoại, sau đó còn có bắt máy.
Tôi im lặng cùng với sợ hãi, giọng nói đã lâu không nghe được, hoá ra vẫn là cô ấy.
“Alo?”
“....”
“Phi Phàm....”
“Là tôi.”
“Em ở đâu?”
“Trên phố.”
“Về nhà chờ tôi.”
“Không cần.”
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì xảy ra hết.”
“Tiểu Phàm....”
“Tôi nỗ lực mỗi ngày cắt bao thư, từng cái từng cái một, đều hy vọng qua nhanh một ngày sẽ càng nhanh được thấy chị. Tôi ảo tưởng, sẽ có một bao thư nào đó đến tay chị, chị sẽ mở thư ra nhìn nội dung bên trong. Tôi nâng niu dụng cụ làm việc của tôi, tôi sợ nó bị gãy, như vậy sẽ không thể nào được thả tự do sớm. Lúc nào, tôi cũng tràn đầy niềm tin, tin chị sẽ cho tôi một nơi thuộc về tôi. Tịch Nhiên đã không còn, đứa con đầu tiên của Soso cũng không ra đời, bây giờ thì chị cũng không có.”
Thật là đứt từng đoạn ruột gan, ngón tay tôi nắm chặt điện thoại, nhìn dòng xe đi qua đi lại, tại sao thế giới này lại lạnh lẽo đến thế. Hai năm như một ngày, cô ấy là người mà tôi tín nhiệm, hôm nay cuối cùng cái tín nhiệm ấy cũng sụp đổ. Không hề chừa cho tôi một cái đường sống, tất cả đều là công dã tràng.
“Vương Phi Phàm, em đang nói gì thế?”
“Chúng ta không quay về được, cái gì cũng không.”
Tôi có thể nghe được giọng nói của Phoebe đầy sốt ruột cùng với tức giận, tôi chết lặng châm một điếu thuốc, không nói lời nào nữa. Giọng nói của Phoebe xuyên qua tai tôi.
“Em... em biết rồi à.”
“Chúc chị trăm năm hạnh phúc.”
Cúp điện thoại, tôi thả bước chân trên con phố, tôi nhớ rõ Dư Kiêu từng nói, nơi giam cầm chúng ta rất nhỏ, chúng ta còn thua cả ếch ngồi đáy giếng, bởi vì chúng ta không có năng lực nhảy ra khỏi đó.