Tôi lắc lắc vai cô ấy.
“Phoebe, chị bình tĩnh lại đi. Em rất ổn, chỉ là không dễ chấp nhận kết quả như thế này.”
“Phi Phàm....”
“Chúng ta về nhà trước được không?”
Cô ấy có chút mất kiểm soát, tôi ôm chặt lấy cô ấy, sợ hãi hỏi.
“Vào đêm khuya, chị sẽ sợ khi nhìn thấy gương mặt của em không?”
Cái mũi cô ấy hồng hồng, người phụ nữ xinh đẹp đầy khí chất này có lẽ sắp bị tôi tra tấn đến phát điên rồi, đã mất đi sự bình tĩnh vốn có. Cô ấy kiên quyết lắc đầu.
“Làm sao mà chị sợ chứ. Chị chỉ sợ em sẽ rời khỏi chị thôi.”
“Về nhà thôi. Về căn nhà của chúng ta. Có chị, có Khuynh Phàm, có có mẹ của chị nữa.”
Phoebe thuận theo ý tôi gật đầu. Thế là chúng tôi nắm tay đi tới cửa, lúc này tôi phát hiện mọi người đang đứng đủ tư thế nghe lén chúng tôi nói chuyện, tôi thật sự cạn lời với họ, vậy mà họ còn giả vờ như không làm gì hết, thật buồn cười. Bạn của tôi ơi, mọi người đáng yêu quá đi.
Mọi người cuống quít dọn đồ cho tôi, sau khi làm thủ tục xuất viện xong, đám người chúng tôi lái ba chiếc xe rời khỏi bệnh viện. Phoebe nhiệt tình mời mọi người đến nhà tổ, tôi một tay bế Khuynh Phàm một tay nắm tay Phoebe, đi vào căn nhà tổ của nhà họ làm tiểu dân như tôi hiếu kỳ nhìn khắp nơi.
Phi Tuấn đưa mọi người đến phòng khách nghỉ ngơi, còn đám người giúp việc thì bận rộn chuẩn bị trà bánh. Phoebe cười tiếp đón bạn bè của tôi.
“Mọi người cứ tự nhiên nha. Anh hai, anh tiếp đón mọi người giúp em.”
Lúc này, Phoebe kéo tôi đến bên người, sau đó mang tôi đi lên lầu, phong cách của nhà tổ so với căn biệt thự bị huỷ kia càng xa hoa hơn nhiều. Lấy gỗ đỏ làm chủ đạo, làm tôi kinh hô kẻ có tiền đúng là đáng chết!
Phoebe đẩy cửa của một căn phòng ra đi vào trong, tôi hiếu kỳ nhìn vào bên trong đó. Cô ấy cười vẫy tay với tôi ý bảo tôi đi vào trong, tôi bắt đầu học một cái tư thế, dùng tay che lại vết thương bên má trái. Phoebe đến gần tôi kéo tay tôi xuống.
“Nếu như em không muốn đi ra ngoài thì cứ ở nhà. Chị hẹn bác sĩ đến nhà khám. Được không?”
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, phẫu thuật thẩm mỹ sao? Sẽ có tác dụng à, sau này khi chúng tôi ngồi bên nhau tâm sự về chuyện này, trong lòng Phoebe vẫn còn lo lắng cùng với sợ hãi. Cô ấy nói với tôi, cô ấy rất sợ, sợ tôi sẽ không thoát ám ảnh này, nhưng mà thật ngoài ý muốn, tôi kiên cường hơn so với cô ấy nghĩ nhiều, thậm chí còn không đem bản thân làm người bị thương.
Tôi cười nói với cô ấy, thật ra tôi cũng rất sợ, nhưng mà cô ấy chấp nhất muốn ở bên cạnh tôi, thì tôi cũng đủ hạnh phúc, khuyết tật thì cứ khuyết tật đi. Chỉ cần không từ bỏ lẫn nhau thì sao cũng được.
Tôi cười cười.
“Em nghe chị.”
“Cứ vậy nhé, lát nữa chị bảo người sắp xếp chuyện này.”
Cô ấy nói chuyện mặt không biến sắc làm tôi thật vui vẻ, nữ vương của tôi trở lại rồi! Lúc này, đi đến cái bàn gỗ to lấy một phần hồ sơ ra.
“Chị đã lập công chứng. Đây là việc mà chị đã đáp ứng em, 30% cổ phần của Kiệt Thế, chị sẽ chia cho anh cả và anh hai. Bắc Thịnh Quốc Tế đã bị thu mua, đến lúc đó Lý Thư Hoa sẽ được chia 10% cổ phần, chị đã tận tình tận nghĩa rồi.”
“Họ biết chuyện này chưa?”
“Bây giờ chị đưa cái này cho em. Chị biết Lý Thư Hoa đã đến cầu xin em, chứ nếu không lúc đó em sẽ không đến tìm chị, chị đối với việc này của bà ta cũng không có gì không hài lòng. Ít ra nhờ thế mà chúng ta còn có cơ hội nói chuyện với nhau.”
“Vậy... bác gái đâu? Dì ấy ở đâu?”
“Bọn chị đã nói chuyện với nhau rất lâu, cũng đã nói rõ hết đầu đuôi câu chuyện. Mẹ đưa cho chị một hợp đồng, trên đó giấy trắng mực đen viết rõ ràng, bà ấy rời khỏi nhà họ Lam thì chị có thể nhận được tất cả tài sản. Nhưng mà trong đó có ghi bà ấy phải đổi họ tên. Chị đưa mẹ đến khách sạn Kiệt Thế ở rồi, mặc dù bà ấy có thói quen lang bạc khắp nơi cho nên sao cũng được, nhưng mà chị vẫn chưa thể chấp nhận sống cùng với bà ấy.”
“Đừng nghĩ nhiều thế. Có thể tìm được bà ấy là tốt rồi, tìm thời gian nào đó, chúng ta vẫn nên nói quan hệ của chúng ta với bà ấy....”
“Chị cũng thẳng thắn nói hết chuyện chúng ta với mẹ rồi, bà ấy ở nước ngoài thời gian dài, cho nên tư tưởng cũng rất cởi mở.”