“A?”
“Chị bận không rảnh lo, em thế mà lại không nhớ!”
“Em chỉ nhớ ngày âm!”
“Ngày mai làm bù cho con.”
“A?”
“Ngày mai, gọi mấy người Soso đến.”
“Làm gì?”
“Hai đứa trẻ chơi chung với nhau. Sẵn tiện chị hỏi Soso vài bí quyết chăm con.”
Tôi cười xấu hổ, đây chẳng phải là chuyện của tôi và Soso cần trao đổi à, chị tham gia vào làm gì. Tôi cười quắc tay gọi cô ấy lại.
“Cho chị một bất ngờ.”
“Gì?”
“Khuynh Phàm ngoan, gọi mẹ đi, mẹ... A... mẹ....”
Khuynh Phàm đang cầm chiếc đũa trên tay mày mò, tôi cố ý dẫn lời bảo con bé gọi mẹ, con bé cười khanh khách gọi.
“Ma...ma....”
Phoebe kích động còn hơn tôi nghĩ, cô ấy bế Khuynh Phàm lên.
“Cục cưng, gọi lại nào, ngoan.”
“Ma...ma...ma.”
Tôi nhướng mày đắc ý, đang chuẩn bị tranh công, đột nhiên cô ấy lạnh mặt nhìn tôi.
“Đừng ở đó đắc ý, này là con chị thông minh.”
“A... hai tuổi rồi mới nói được câu vỡ lòng.”
“Ăn cơm.”
Nói xong, chúng tôi ngồi vào bàn ăn cơm, vừa gắp đồ ăn cho nhau vừa tán gẫu, Phoebe đặt Khuynh Phàm ngồi vào ghế trẻ con, cô ấy đưa tay ra nắm lấy tay tôi.
“Hôm nay, chị nhận được thông báo, mấy ngày nữa bác sĩ sẽ đến đây. Em đừng lo lắng, chỉ làm phẫu thuật nhỏ mà thôi.”
“Em vào sinh ra tử không biết nhiêu lần, ai nói em lo lắng?”
“Tâm trạng tốt là được, chờ phẫu thuật xong, chúng ta hẹn ba mẹ gặp mặt đi.”
“Được.”
“Lần trước, em đến chỗ ba em, ông ấy đối với chuyện của chúng ta....”
“Ông ấy cũng không rõ lắm mối quan hệ của chúng ta, nhưng mà cũng chắc đoán được, ông ấy luôn hỏi em làm sao quen biết được chị, hiện tại quan hệ chúng ta ra sao. Chắc đoán được cũng kha khá.”
“Haizzz....”
Ăn cơm xong, tôi bế Khuynh Phàm ra phòng khách chơi, Phoebe về phòng thay đồ ở nhà. Tôi nhìn cô ấy từ trên lầu đi xuống, có chút ngây ngốc. Cô ấy đi đến sô pha ngồi xuống.
“Phát ngốc gì thế?”
“Em nhớ đến lần đầu tiên đến nhà chị.”
“Sao đột nhiên lại nhớ đến chuyện này?”
Tôi bĩu môi làm biểu cảm khinh thường nhìn cô ấy.
“Khi đó chị còn chuẩn bị tiền cho em còn gì! Em nói em không có bán thể xác!”
“....”
“Chúng ta....”
Cô ấy ngơ ngác nhìn tôi không chớp mắt, tôi đứng dậy đè cô ấy trên sô pha. Cô ấy lạnh lùng quay đầu đi không nhìn tôi. Tôi không cho lấy tay xoay cằm cô ấy lại. Tôi cười gian manh.
“Tư thế này quen thuộc không???”
“Em muốn làm gì?”
“Vợ à, chị thật lãnh đạm! Đã lâu rồi chúng ta không có yêu yêu.”
Cô ấy lấy tay đẩy tôi ra, trừng mắt với tôi.