“Với cái não cá vàng như em làm sao mà nhớ được. Lần nào em nhập viện, quần áo tắm rửa không phải chị giặt à?”
“Ơ... sao chị lại không nói cho em biết?”
“Bởi vì không có cách nào nói cho em hiểu.”
“Em... năng lực thấu hiểu của em cũng tốt lắm mà.”
“Là tư duy của em không theo kịp chị.”
“Chị....”
Người phụ này từ khi nào miệng lại độc như thế chứ? Linh hồn của tôi bị cô ấy trêu đùa muốn tan tành mây khói! Chút hơi ấm trong lòng vừa mới tụ lại giờ đã tan đi mất, haizz, thôi cũng quen rồi, có muốn phản biện lại thì cũng bị cô ấy đè ép thôi, nói chung là ý chí của tôi qua năm tháng cũng đã tôi luyện cũng như chống đỡ được.
Tôi đưa tay ôm lấy cô ấy từ phía sau.
“Bây giờ, em rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Phoebe, cảm ơn chị.”
Phoebe đem vớ đã giặt xong đặt sang một bên, sau đó xoay người đối mặt với tôi.
“Ngốc. Người nên nói cảm ơn là chị.”
“Khách sáo cái gì chứ. Đó là chuyện hiển nhiên rồi.”
“Em đúng thật là chẳng biết khách sáo gì hết.”
“Vợ à, chúng ta kết hôn đi.”
“Kết hôn.”
“Chị không nghĩ đến à?”
“Đúng là không có nghĩ tới.”
“Chúng ta có thể đi ra nước ngoài để đăng ký kết hôn.”
“Tại sao em lại để ý đến hình thức như vậy hửm?”
Tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô ấy.
“Ngày mà chị và Joan kết hôn, em ẩn mình dưới gốc cây, nhìn chị và anh ta trao đổi nhẫn, lúc đó em ảo tưởng, người đứng ở trước mặt chị là em. Chị vì em mà mặc chiếc máy cưới đính kim cương lộng lẫy, chị vì em mà nói ra câu thần thánh I do. Có hôn nhân ràng buộc, em mới giống như thuốc cao bôi lên da chó, chị làm sao cũng không thể vứt bỏ em được.”
Phoebe cười dịu dàng, cô ấy nắm tay tôi kéo vào trong phòng ngủ, chúng tôi ngồi trên giường, Phoebe cúi người ôm tôi, đầu cô ấy vùi vào cổ tôi. Cảm giác mềm mại trong ngực thật thoải mái. Cô ấy hờn dỗi nói với tôi.
“Nếu em muốn một buổi hôn lễ, chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn.”
“Ơ, chị đồng ý à?”
“Nhưng mà kết hôn rồi đừng nghĩ đến chuyện ly hôn.”
“Chắc chắn rồi! Em làm sao mà mà nỡ vứt bỏ chị đi. Giấu còn không kịp nữa là!”
“Miệng lưỡi trơn tru. Cục cưng lớn của chị, ngủ thôi. Chị mệt rồi.”
“Được. Chúng ta ngủ thôi!”
....
Tôi mặc bộ đồ tây trang trên người thì bế Khuynh Phàm, một thân khí phách đứng trong sảnh Kiệt Thế Trác Tuyệt. Càng đi vào trong, tỷ lệ quay đầu nhìn tôi càng cao. Mỗi ngày quay đầu nhìn tôi, còn tôi thì thản nhiên đi theo Phoebe vào trong thang máy.
Vẻ mặt cô ấy đầy sát khí, đám nhân viên đứng trước thang máy lập tức tản ra. Trong bán kính mấy chục mét liền chẳng có ai, chỉ còn một 1 nhà 3 người chúng tôi. Rất nhanh đi lên tầng văn phòng của Phoebe, thư ký Đỗ đã đứng sẵn ở cửa thang máy chờ, cô ấy ngạc nhiên khi thấy người phía sau Phoebe, cuối cùng ánh mắt dừng lại Khuynh Phàm đang được tôi bế.
“Lam đổng, chào buổi sáng.”
“Ừm.”
“Lam đổng đây là muốn?”
“Chuẩn bị cái giường cho trẻ con, đúng rồi, chuẩn bị thêm một cái bàn trong phòng làm việc của tôi nữa.”
“Vị này là?”
“Thư ký Vưu.”
“Vâng, tôi lập tức đi chuẩn bị.”
Thư ký Đỗ gật đầu lịch sự chào tôi, tôi chỉ có thể dùng cử chỉ để biểu đạt chào hỏi lại cô ấy. Khuynh Phàm ngơ ngác nhìn văn phòng của mẹ con bé, sau khi mang hết mấy đồ dùng trẻ con của Khuynh Phàm ra, tôi ngồi trên ghế sô pha đút nước cho Khuynh Phàm.
“Lát nữa, chị có một cuộc họp, em ở đây an phận chờ chị. Nếu như chị nghe tiếng khóc của Khuynh Phàm, em tự lo liệu cho bản thân em đi.”
“Ơ... đừng có hung dữ thế mà. Mục tiêu của chúng ta là để chị bình dị dễ gần, làm cho con cảm nhận tình yêu thương vô bờ bến của mẹ.”
“Bớt ba hoa đi, đừng ở đó mà lấy con ra làm lá chắn. Lát nữa, bàn làm việc của em mang vào rồi, em phải xem hồ sơ nắm tình hình của công ty.”
“Chị đang làm khó em!”
“Em không xem mấy cái này, đầu óc em coi như bỏ đi.”
“Đã lâu rồi em còn chưa đến quán bar xem tình hình kinh doanh ở đó nữa mà.”
“Kệ em, em xem làm sao cho được thì làm.”
Cô ấy thong dong ngồi vào bàn làm việc, tôi lắc đầu bất mãn, đùa đùa với bàn tay mũm mĩm của Khuynh Phàm.
“Nhìn thấy chưa? Sau này, con mà không nghe lời mẹ con á, con sẽ bị đối xử như vậy đó.”
Phoebe lập tức cho tôi một cái ánh mắt giết người, tôi thức thời ngậm chặt miệng lại. Không bao lâu sau, thư ký Đỗ đã cho người mang bàn làm việc vào, tôi tin thư ký Đỗ chính là cánh tay trái lẫn cánh tay phải của Phoebe, bởi vì cô ấy có thể tự hiểu hết những gì Phoebe muốn, từ trong mắt cô ấy tôi biết cô ấy nhìn ra được quan hệ của tôi và Phoebe.
Một lát sau, thư ký Đỗ pha hai ly cà phê rồi lại mang vào văn phòng lần nữa.
“Cảm ơn cô.”
“Không cần. Đây là kế hoạch phát triển gần nhất của công ty, cô có thể xem.”
“Ôi, sao nhiều thế này, cảm ơn cô.”
“Cô có yêu cầu gì thì có thể nói với tôi.”
“Tôi biết rồi.”
“Lam đổng, mọi người đã đến phòng họp đầy đủ.”
“Ừm.”
Phoebe đi theo thư ký Đỗ ra khỏi văn phòng, đột nhiên quay đầu nhìn tôi.
“Nếu em mà lười biếng, hôm nay đừng nghĩ đến chuyện về nhà.”
Tôi ôm Khuynh Phàm rên rỉ.
“Mẹ con muốn chỉnh ta điên rồi, không làm là không vui đó.”
Phoebe cười cười xoay người rời đi. Tôi một tay bế Khuynh Phàm, một tay lật tài liệu ra xem. Trời đựu, đây là người làm sao? Từ lúc nào mà Kiệt Thế Trác Tuyệt bắt tay làm việc với chính phủ rồi vậy? Đây là muốn nghịch ý trời sao? Kế hoạch phát triển 130 tỷ của chính phủ đã bị cô ấy nhận thầu và lấy đi 1/3 đặc quyền, đây là được bao nhiêu tiền?
Này ý là... người phụ nữ này muốn làm chính trị gia sao??? Trời đựu, người tôi gặp không phải người! Dã tâm sao lại lớn thế này, cũng gần như là biến thái, đúng rồi, đó chính là biến thái.
“Khuynh Phàm, mẹ con là kẻ biến thái.”
“Moa...moa....”