Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 49: Chương 49




“Mặt em nóng thật.”

“Tôi uống rượu vào mặt sẽ nóng.”

“Nghe nói tửu lượng của em không tốt.”

“Đừng nghe bọn họ nói bậy. Tốt mà.”

“Vậy tốt thì đi dọn dẹp sân đi.”

“A???”

Nói xong Phoebe đứng dậy đi vào trong phòng. Tôi cười muốn chảy nước mắt nhìn cái chiến trường này. Trời xanh a, kết liễu tôi đi! Tôi nghiến răng hì hục dọn sân vườn, khi tôi dọn xong, mệt như chó, ngã nhào lên sô pha, buồn ngủ ghê gớm, thôi nhắm mắt đi ngủ.

Khi tôi giật mình thức giấc, trên người có thêm một cái chăn. Cầm chăn đi lên lầu, trở lại phòng cho khách mệt mỏi tắm rửa. Khi tôi đi ra khỏi phòng cho khách, nhìn thấy phòng làm việc cuối hành lang, có ánh sáng từ khe cửa. Tôi lặng lẽ đi đến đó, Phoebe mặc chiếc áo tắm dài, cô ấy đeo mắt kính tựa vào bàn viết gì đó.

Thở dài, rõ ràng rượu uống cũng nhiều, còn không quên chuyện công việc. Nữ cường nhân đúng là không giống người thường. Tôi đẩy cửa, đi thẳng trước mặt cô ấy. Làm càn đoạt lấy cây bút trên tay cô ấy.

“Đi về phòng ngủ đi.”

“Em về phòng ngủ trước đi, tôi còn muốn xem một lát.“.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

2. Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

3. Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

4. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

=====================================

“Không được.”

Tôi mặc kệ cô ấy cường thế ra sao, lúc này cũng muốn phá cái cường thế đó đi. Cô ấy nhíu mày, cuối cùng sửa sang lại hồ sơ đặt qua một bên. Tôi cười, đi đến bên cạnh cô ấy, ôm cô ấy vào lòng.

“Trong một đêm, tôi hiểu ra được rất nhiều chuyện.”

“Hiểu cái gì?”

“Không nói cho chị nghe.”

Chúng tôi vai sát vai đi vào trong phòng ngủ cô ấy. Cảm giác ôm nhau ngủ tốt biết bao, mặc dù quan hệ của chúng tôi bây giờ không rõ ràng. Nhưng mà như vậy cũng thật tốt, cầu xin thời gian, có thể từ từ trôi qua không.

“Cảm ơn em, hôm nay tôi rất vui.”

Tôi xoa xoa mái tóc dài của cô ấy, ôm chặt cô ấy vào lòng.

“Chị vui vẻ thì làm gì cũng đáng giá.”

Cô ấy cọ nhẹ vào cổ tôi.

“Ngày mai, trở về Trác Tuyệt với tôi.”

“Tôi....”

“Đừng nhiều lời.”

“Chuyện ân oán cá nhân của tôi và Triệu Thái An, tôi có thể tự giải quyết.”

Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, dưới ánh sáng mờ ảo, gương mặt xinh đẹp của cô ấy càng rõ ràng hơn. Tay trong chăn tôi sờ tìm tay cô ấy, nhẹ nhàng nắm lấy.

“Phoebe, tôi không so đo chuyện trước kia nữa, chúng ta quen nhau đi, chúng ta thảo luận kỹ hơn.”

“Em cảm thấy như thế nào mới tính là quen nhau? Bây giờ không phải à?”

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, cô ấy không cần nghĩ đã trả lời tôi, cái này có chút ngoài ý muốn. Câu hỏi kia... tôi cười hôn lên môi cô ấy, cô ấy cũng cười đáp lại tôi, đưa tay vuốt ve gương mặt tôi.

Đúng vậy, sau một đêm say, tôi đã yêu đương. Thật ngoài ý muốn cũng thật nhẹ nhàng. Về lâu sau này rất lâu, chúng tôi cũng ôm nhau thế này, cô ấy dịu dàng tựa vào ngực tôi cùng nhau hồi ức, cô ấy nói với tôi, vào một đêm nào đó nhìn thấy tôi cười ôm cô ấy, cô ấy đã đủ thoả mãn, cái lại thoả mãn này không có cách nào từ trên việc thành công trong kinh doanh đổi lấy được. Thế nên, cô ấy đã nhận định, chỉ có tôi mới có thể tháo gỡ được những gai nhọn trên người cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.