“Không cần đút tôi, em cũng ăn đi.”
Cô ấy lấy cái chén từ trong tay đôi, tự ăn cháo, còn tôi vừa ăn cháo vừa gắp đồ ăn cho cô ấy. Cuộc sống bình yên thế này, chính là cuộc sống mà tôi muốn. Chợt nghĩ đến cái gì đó, tôi ôm lấy vai cô ấy.
“Ừm, có quà tặng chị.”
Cô ấy chống tay lên bàn và nhìn tôi một cách tinh nghịch.
“Vậy sao.”
“Chị chờ tí.”
Sau đó, tôi đứng dậy và đi ra phòng khách để lấy cây bút và vòng chân từ trong túi ra. Bước vào bàn ăn, cô ấy nghiêng đầu nhìn thứ trong tay tôi.
“Hai món quà lận sao?”
“Đúng vậy. Đây là một một câu hỏi trắc nghiệm. Nếu như chị cảm thấy khó trả lời thì có thể bỏ qua.”
“Em nói đi.”
Tôi mở gói quà ra, đem cây bút và vòng chân đặt lên bàn.
“Một cái là quên đi quá khứ và chọn hiện tại. Một cái là đi đến tương lai.”
Cô ấy rất thông minh, tất nhiên cô ấy hiểu ý tôi. Thực ra câu hỏi này không khó, cô ấy có thể từ chối hoặc chọn một hoặc thậm chí cả hai, cho nên đáp án cũng khác nhau.
Cô cầm bút lên, cẩn thận vuốt từng đường nét trên thân bút. Như thể phải lòng cây bút ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi.
“Em rất tinh tế.”
“Cảm ơn.”
Ánh mắt dời đến vòng chân, cô ấy cười.
“Tôi cũng cảm thấy bút ở trong văn phòng cũng nên thay đổi rồi.”
“Chị không thích vòng chân à?”
Cô ấy lắc đầu và lặng lẽ nhìn vào mắt tôi, chúng tôi nhìn nhau một lúc lâu, sau đó tôi mỉm cười, cầm lấy vòng chân cúi xuống nhẹ nhàng nhấc chân trái cô ấy lên, người phụ nữ này có mắt cá chân vô cùng đẹp, cô ấy thật hoàn hảo, hoàn hảo đến đến từng chi tiết của cơ thể.
Nhẹ nhàng khoá vòng chân lại, sau đó sửa sửa, mới đứng dậy ngồi lại vào ghế. Cô ấy giơ chân lên, nghiêm túc ngắm nghía mắt cá chân. Tôi mỉm cười hôn lên khóe mắt cô ấy. Một lời thì thầm trêu chọc bên tai cô.
“Quà như thế này, chị hài lòng chứ?”
Cô ấy quay đầu lại, đáp lại tôi bằng một nụ hôn dịu dàng đầy ngọt ngào. Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ấy, giờ mới an tâm nói.
“Chị vui vẻ là được.”
Sau khi ăn xong, chúng tôi ngồi ở trong phòng khách xem TV, tôi muốn cô ấy đi nghỉ ngơi sớm, nhưng mà cô ấy nhất quyết đòi ngồi ở trong phòng khách, điều này khiến tôi thực sự khó hiểu.
“Hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi, không được nghỉ ngơi tốt.”
Tôi xoa xoa mái tóc dài của cô ấy, cô ấy là một người phụ nữ nhỏ bé cần được bao bọc vào lúc này, cô ấy cũng đã trút bỏ sự lãnh đạm và mạnh mẽ của bản thân. Cô ấy dựa vào vai tôi, tiếp tục nghịch chiếc bút mà tôi tặng cho cô ấy. Chúng tôi cứ yên tĩnh tựa vào nhau làm bạn với nhau. Cho đến khi cô ấy đặt cây bút xuống.
“Tại sao em không yêu cầu tôi tặng quà cho em?”
“Chị có thể xuất hiện vào đêm Giáng Sinh, coi như cũng là một món quà không tồi. Con người tôi đây không quá tham.”
Cô ấy đưa tay ra làm một động tác suỵt, tôi câm cái miệng lại, nhìn cô ấy buồn cười. Cô ấy lấy ra một chiếc hộp đóng gói khá đẹp mắt từ trong túi xách ra. Cô ấy ngồi bên cạnh tôi, ra hiệu cho tôi nhanh mở đi.
Tôi nhẹ nhàng mở gói quà ra, bên trong đó một cái hộp trang sức bằng nhung.
Tôi ngẩn người nhìn cô ấy, cô ấy cầm lấy hộp mở ra cười, vội vàng lấy chiếc nhẫn trong hộp ra. Nhẫn sao? Này cũng quý quá đi.
“Mang lên.”
Nói rồi cô ấy đã nâng tay tôi lên khoá chiếc nhẫn này vào ngón tay tôi. Tại sao phải dùng từ khoá nhỉ? Tại vì mặt của chiếc nhẫn này như một cái ổ khoá, một cái ổ khoá được chế tác cực kỳ tinh xảo, còn chìa khoá lại chính là mặt dây chuyền. Tôi đưa tay ra, đem dây chuyền mang lên cổ Phoebe.