Bầu không khí yên tĩnh khiến chúng tôi cực kỳ thận trọng về những gì đang diễn ra, cho đến khi cô ấy đóng hồ sơ.
“Thư ký Vưu, tôi ban đầu có thể đưa ra một câu trả lời không chắc chắn, dự kiến sẽ tăng 10%.”
“E là không được. Xét cho cùng, những mặt bằng chúng tôi cung cấp đều là những vị trí đắc địa, hơn nữa chúng tôi đã đầu tư vào hàng hóa do công ty cô cung cấp, nếu tăng 10% là quá ít.”
Lúc này, điện thoại bàn của cô ấy vang lên, cô ấy trả lời điện thoại ngắn gọn rồi cúp máy.
“Đến phòng họp đi, chúng ta sẽ nói thêm nữa.”
“Được.”
Tôi cùng Mộ Tịch Nhiên bước ra khỏi văn phòng, mọi người nhìn tôi, vẻ mặt tôi đầy tự tin, những tổn thương mà các người đã gây ra cho tôi trong quá khứ, từ lâu tôi đã biến thành động lực cho tôi như ngày hôm nay. Phoebe đã hủy hoại tôi, nhưng cũng cho tôi hy vọng.
Khi chúng tôi đến gần phòng họp, Triệu Thái An có một biểu hiện hơi ngạc nhiên. Tôi mỉm cười và bắt tay anh ta.
“Triệu tổng, rất vui được gặp lại anh. Tôi là thư ký của Joan.”
“Xin chào.”
Tôi ngồi trở lại bên cạnh Joan, bắt đầu một cuộc đàm phán, ở trên phương diện làm việc, Triệu Thái An vẫn có chút bản lĩnh. Mặc dù, Phoebe đã nâng anh ta lên vị trí cấp cao của Bắc Thịnh Quốc Tế, nhưng mà vì để bảo vệ vị trí của anh ta, anh ta vẫn phải thể hiện, vì anh ta vẫn là nhân viên của Bắc Thịnh Quốc Tế.
Anh ấy ngồi vào chỗ và nói chuyện với Joan suốt, anh Vương cũng cẩn thận giải thích chi tiết trên màn hình máy chiếu. Sau khi nói xong hết, thì đến màn trình diễn của tôi.
Tôi lấy ra file PPT mà tôi hoàn thành ở Trác Tuyệt trước khi đến đây. Trong phòng họp, mọi người nhìn tôi, còn tôi thì đang đứng trước màn hình sáng chói. Tôi lật từng trang trình bày, không chừa chỗ nào nhượng bộ, tôi trực tiếp đưa ra yêu cầu tăng lên 30%.
Khi tôi trình bày xong, Joan lập tức ngăn cản không cho Triệu Thái An nói.
“Triệu tổng, nhưng gì thư ký Vưu nói chính là những gì tôi muốn nói. Tăng lên 30%, đây là yêu cầu của chúng tôi, chúng tôi rất coi trọng sự hợp tác này với quý công ty. Được sự đồng thuận của các vị, đương nhiên đôi bên cùng có lợi. Mặc dù hôm nay chúng ta mới chính thức đàm phán lần đầu tiên, nhưng tôi hy vọng sẽ thông qua trước, để chúng tôi có thể giao mặt bằng cho công ty của anh trong thời gian sớm nhất. Nếu công ty của anh nhất quyết không nâng lên, tôi đành có thể nói, mặt bằng đắc địa kia sẽ sớm có người thuê.”
Triệu Thái An từ nãy đến giờ đều là cau mày, anh ta có chút leo lên lưng cọp khó leo xuống. Cuối cùng, ra hiệu cho thư ký cầm lấy kế hoạch của chúng tôi.
“Tôi sẽ giao vấn đề này lên ban lãnh đạo, trễ nhất là tuần sau sẽ trả lời cho các vị.”
“Tôi mong chúng ta có cùng đạt thoả thuận.”
“Yên tâm, tôi sẽ cố gắng nắm bắt. Nhưng mà công ty này không phải của tôi, tôi không có quyền quyết định cuối cùng.”
“Vậy tôi chờ sắp xếp của Triệu tổng.”
“Nếu Triệu tổng không chê, thì cho tôi chút thể diện, mời một bữa cơm chứ.”
“Đương nhiên, phải cho anh thể diện rồi.”
Đương nhiên, là đám trợ thủ chúng tôi cũng phải đi theo. Mộ Tịch Nhiên nhìn Triệu Thái An, bọn họ căn bản chẳng có giao lưu tình cảm gì. Địa điểm ăn uống được đặt ở khách sạn cao cấp của Kiệt Thế.
Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy Phoebe. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, trên cổ áo còn có một cái kim gài bông hồng tinh xảo. Còn thư ký Đỗ thì mở cửa cho cô ấy, cô ấy trịnh trọng bước vào bên trong. Thật ra thì không cần cô ấy xuất hiện trong dịp như vậy, hồi lâu sau tôi mới tò mò hỏi cô ấy tại sao lại xuất hiện.
Cô ấy nhìn tôi một cách khinh thường.
“Trái tim chia làm hai nửa, tình mới và tình cũ mỗi người một bên, em không can đảm xốc bàn đánh Triệu Thái An, nhưng mà em nhất định sẽ tự mình đa tình quyến luyến Mộ Tịch Nhiên.”
Tôi đâu có tự mình đa tình....
Khi Triệu Thái An nhìn thấy Phoebe xuất hiện, vẻ mặt nịnh nọt lập tức hiện lên.
“Ôi, Lam đổng đột nhiên xuất hiện, làm tôi vui mừng không thôi! Xin mời ngồi.”
“Triệu tổng khách sáo rồi. Mọi người cứ tự nhiên đi.”
Trên bàn, một đám người mặt đều tươi cười, nhưng mà mỗi nụ cười đều có mỗi tâm tư khác nhau. Triệu Thái Anh không dám động đến Phoebe, cho nên đành hướng về phía Joan mời rượu, tôi và Mộ Tịch Nhiên chỉ cách bởi anh Vương, cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi, sau đó cầm ly rượu.
“Phi Phàm, tôi mời em một ly, chúc em có thể ngày càng thăng tiến.”
Tôi cũng cầm ly rượu lên.
“Cô khách sáo quá rồi, làm người thì cần phải có ý chí leo cao.”
Tôi ngửa đầu uống cạn ly rượu trắng. Tôi không biết Phoebe đang dùng biểu cảm gì nhìn tôi, nhưng tôi biết biểu cảm ấy chẳng có gì tốt.
Triệu Thái An luôn phớt lờ tôi, tôi biết anh ta đang cố tình tránh né cái mối quan hệ phức tạp trên cái bàn này. Nhưng mà tôi làm sao dễ dàng buông tha. Rót đầy rượu vào ly anh ta, tôi cười mời rượu.