Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 66: Chương 66




Hãy đưa tôi đi đi, tôi mệt rồi, rất mệt. Tổn thương này đến hết tổn thương khác cũng đủ lấy đi cái mạng này. Cuối cùng vẫn là Đại Tráng đạp cửa, tôi vì thế cũng té ngã trên sàn nhà. Trên sàn nhà là một vũng máu đỏ tươi, trên mặt tôi cũng dính máu. Tôi nghe được tiếng la sợ hãi của Soso, còn có Đại Tráng hô to gọi bác sĩ.

Thật là chật vật, tôi mở to mắt nhìn trần nhà. Cảm giác được nhân viên y tế đang nâng tôi lên giường cầm máu. Cũng hay, túi nước biển giờ biến thành túi máu O, máu O này thật dễ có, cái này lại kéo dài hơi thở sống của tôi.

Một lần nữa, tôi tỉnh lại, Phoebe đang ngồi bên cạnh, tay cô ấy đang sờ trán tôi. Tay quay đầu né tránh cô ấy. Toàn thân tôi đều bị một đám thú đến làm cho bị thương, không thể tin tưởng bất cứ ai. Hết lần này đến lần khác chật vật, hết người ngày đến người khác mắng chửi, từ trước đến nay đều không thoát khỏi đôi mắt cô ấy.

Tôi nghẹn ngào, tuyệt vọng nói.

“Chị đi đi.”

Phoebe mở miệng nói chuyện, trong giọng nói không mang bất cứ cảm xúc nào.

“Làm một người trưởng thành, em có thể đừng ấu trĩ được không.”

Tôi không trả lời cô ấy.

“Tôi bảo chị đi đi.”

“Hành động của em cô phụ hết tình yêu thương của mọi người dành cho em. Em không sợ làm họ thất vọng rời khỏi em sao?”

Lúc này, Soso đi đến. Đôi mắt cô ấy hồng hồng, hút hút cái mũi nói.

“Tất cả mọi người đều đi tìm cậu, cậu có biết bọn mình lo lắng bao nhiêu không? Có chuyện gì xảy ra khiến cậu đến sống cũng từ bỏ vậy?”

Đại Tráng ôm lấy vai Soso thở dài thất vọng.

“Tiểu Phàm, đừng như vậy nữa. Tâm bọn mình đều nát.”

Phoebe đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Em nên có một buổi nói chuyện bình tĩnh với ba em, ba em lo lắng cho em hơn cả ai khác, lần này em cũng quá đáng rồi. Không biết yêu bản thân, không đáng được yêu.”

Nói xong, cô ấy không quay đầu lại cứ thế rời đi. Tôi ngây ngốc ngồi trên giường, nhìn vách tường trắng tinh trước mặt, Soso không nói gì, chỉ ngồi một bên gọt táo, từng khối táo đưa đến miệng tôi. Đại Tráng không chịu nổi không khí trong phòng, mở miệng nói.

“Tối hôm qua, Soso lo lắng cậu nghĩ không thông, liên tục đi tìm cậu. Gọi điện thoại cho cậu cũng không được, đến nhà cậu tìm cũng không thấy người. Sợ cậu xảy ra chuyện, đành phải gọi điện thoại cho ba cậu. Mặc dù, ngày thường cậu và ông ấy gây gỗ với nhau, nhưng cả một đêm ông ấy tìm không ngừng nghỉ. Nơi nào có thể tìm được cậu, ông ấy cũng chạy đi tìm. Suy cho cùng, ông ấy cũng già rồi, làm con cái thì phải nghĩ đến cho ba mẹ, cho dù đã từng có bao nhiêu khó chịu với nhau, nhưng máu mủ ruột già, sao mà từ bỏ được?”

Tôi không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm bức tường trắng, bọn họ không hiểu, không hiểu tình thương của cha đối với tôi có bao nhiêu xa lạ. Ngoại trừ sống dư thừa, ngoại ra chẳng còn cảm giác nào. Tôi thở dài, Soso đặt con dao nhỏ xuống, đắp chăn lên người tôi.

“Lúc sáng sớm, bọn mình tìm được cậu trong nghĩa trang, có biết bao nhiêu đau lòng. Đừng để xảy ra chút chuyện lại làm chuyện tổn thương bản thân. Ba cậu cũng không xấu như cậu nghĩ, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, tại sao không thể ngồi xuống nói hết ra? Còn nữa, giữa cậu và Phoebe nhất định có hiểu lầm. Cô ấy là người đầu tiên chạy đến nghĩa trang, lúc bọn mình đến nơi, áo khoác của cô ấy đang phủ trên người cậu, ôm chặt lấy cậu không nói lời nào. Lúc xe cứu thương đến, cô ấy cũng theo sát cậu, lúc tới bệnh viện cũng bận trước bận sau, sắp xếp phòng bệnh và bác sĩ tốt nhất cho cậu....”

“Đừng nói nữa. Mình muốn ở một mình.”

Tôi không muốn nghe nhiều, cần một lúc bình tĩnh lại, là tôi quá bướng bỉnh, lời nói Phoebe vẫn còn quanh quẩn trong đầu tôi. Đúng vậy, người không yêu bản thân sao xứng được người khác yêu. Soso ra hiệu cho Đại Tráng bằng mắt, hai người rời đi. Tôi hít một hơi thật sâu, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.