Tôi vội vã bước đi, lúc này tôi chỉ muốn tìm được Phoebe, dù liếc mắt nhìn nhau thôi cũng đủ thoả mãn. Ở chỗ rẽ góc hành lang, tôi gặp được cô ấy, còn có ông nội không tầm thường của cô ấy. Người đàn ông này đã trải qua bao sóng gió trên đời, ông ta không cần tốn nhiều sức đã nhìn thấu cả người tôi.
“Một cái Tố Duy còn chưa đủ, lại đến cái thứ hai. Phi Ỷ, con nhìn xem chuyện con làm đi.”
Nói xong, ông Lam chống gậy từ từ đi lướt qua tôi. Tôi hiểu, chuyện không đơn giản như tưởng tượng. Sắc mặt Phoebe không tốt. Tôi bước đến, nắm lấy tay cô ấy.
“Sẽ luôn có những trở ngại, chị sợ không?”
Câu nói của tôi như một cọng rơm, lại khiến đôi vai cô ấy run lên, đây là lần đầu tiên trong đời cô thấy Nữ hoàng băng giá khóc xúc động đến vậy. Tôi ôm cô ấy và nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô ấy. Trái tim tôi đau thắt, tôi không biết ông Lam đã dùng cách nào mà khiến một người phụ nữ kiên cường lại dễ dàng ngã.
Nhưng ngay sau đó, cô ấy ngừng khóc, thay vào đó là một gương mặt mà tôi quá đỗi quen thuộc. Biểu cảm này giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, lần đầu tiên chạm vào nhau, hững hờ lại thêm xa cách.
“Phi Phàm.”
“Đừng nói gì cả. Tôi xin chị.”
“Phi Phàm. Em nghe tôi nói.”
Tôi sợ hãi né tránh đôi mắt cô ấy, tôi biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, tôi ôm đầu không chịu chấp nhận.
“Tiểu Phàm, tôi sẽ không từ bỏ em, nhưng tôi....”
Không có gì có thể ngăn trở Lam Phi Ỷ, ấy thế mà giờ phút này cô ấy do dự. Là chuyện gì đã khiến cô ấy trở nên thế này, tôi không có cách nào biết được. Trong lòng tôi có sự đấu tranh dữ dội, một cái là đấu tranh để giữ lại cái còn lại là từ bỏ. Khi chia tay Tố Duy, cô ấy không nở nụ cười tiếc nuối, và lời nói của cô ấy, tôi hiểu được, tôi nên làm gì.
“Lam Phi Ỷ. Chị không có làm tôi thất vọng. Tôi thất vọng vì tôi quá nhỏ bé, không có cách nào giữ chị ở lại bên cạnh tôi.”
Cô ấy giơ tay lên ôm lấy gương mặt tôi, tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy, bây giờ nói yêu cũng nhạt nhoà, chúng tôi chỉ có thể đứng đó nhìn nhau lặng im. Tôi không muốn cô ấy khổ sở, nếu sự có mặt của tôi trong cuộc đời cô ấy, cũng khiến cô ấy rơi lệ, điều này chứng tỏ tôi đối với cô ấy cũng quan trọng.
Tôi kéo cô ấy dựa vào tường, bá đạo hôn cô ấy, nước mắt hoà vào nhau, nhỏ giọt như muối sát vào tim. Tay cô ấy nắm chặt cổ áo tôi. Tôi hận không thể để cô ấy dung nhập vào xương tuỷ tôi, như vậy thì không ai có thể mang cô ấy rời xa tôi.
Cuối cùng, tôi rời khỏi đôi môi đã làm tôi rơi vào bẫy, cô ấy thở dốc, tôi muốn đưa tay ra lau những giọt nước mắt trên gương mặt cô ấy. Nhưng mà tôi không làm được, tôi mím môi nhìn cô ấy, chỉ có thể mới làm tôi nhẫn tâm được.
“Im lặng nghe tôi nói hết. Tôi không muốn làm vật cản trở bước chân chị, khoảng cách của chúng ta quá xa, xa đến mức tôi không có cách nào nhảy qua được. Tôi dựa vào chị, ngày hôm nay mới có quần áo chỉnh tề tham gia bữa tiệc này. Nếu không có chị, tôi vẫn là một Vương Phi Phàm lôi thôi lếch thếch, cảm ơn chị đã kéo tôi thoát khỏi tuyệt vọng. Bây giờ chưa phải là lúc chúng ta ở bên nhau. Phoebe đi đi, đi hoàn thành chuyện mà chị muốn làm đi.”
Tôi thoải mái nói ra, trong mắt cô ấy toát ra sự hoảng hốt, đêm nay cô ấy đáng lý ra đừng như vậy, cô ấy nên cao cao tại thượng, chứ không đứng ở đây khóc vô vị.
“Lam Phi Ỷ của tôi không được khóc. Bây giờ, đến tư cách làm đèn đường cho chị tôi cũng không có. Cho nên không cần lưu luyến tôi, tôi sợ tôi sẽ mềm lòng, nhân lúc tôi còn quyết tâm, mong chị hãy đẩy tôi ra.”