“Phoebe.”
“Tiểu Phàm.”
“Gần đây vẫn ổn chứ.”
“Vẫn ổn, em thì sao?”
“Không tệ lắm.”
“Tiểu Phàm, năm mới vui vẻ.”
“Chị cũng vậy.”
Tay trái tôi nắm chặt điện thoại, giọng điệu của Phoebe làm tôi không nghe ra được cảm xúc của cô ấy, lại có dự cảm không được tốt, chỉ nghe được tiếng thở dài.
“Tiểu Phàm, em ở đâu?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi và Joan....”
Điện thoại rơi xuống mặt đấy, tôi ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại sáng lên. Không cần nói ra hết tôi cũng đủ hiểu, tôi biết, cô ấy muốn đi hoàn thành trách nhiệm của gia đình cô ấy. Tay tôi run rẩy không nhặt nổi điện thoại, đi vào trong nhà tắm, tôi dội nước lạnh lên người, tôi không khóc. Ngược lại còn bình tĩnh hơn tôi nghĩ.
Vào lúc, cô ấy có thể lựa chọn không chấp nhận sắp xếp của Lam lão gia, thế như tôi đã chọn rời đi. Cũng được, hãy đi hoàn thành trách nhiệm nối dõi tông đường của gia đình đi. Đừng chạm vào tôi, bây giờ tôi chỉ là kẻ phá rối cuộc sống sinh hoạt không chê vào đâu được của cô ấy.
Cơ thể bị tôi lăn lộn đủ các kiểu, thế mà tôi lại không ngã xuống, nhưng cũng bị cảm nhẹ. Vậy là chuyến du lịch vô vị này vì bệnh của tôi mà kết thúc. Xuống máy bay, Soso mang tôi đến bệnh viên, Phổ Kha và Nhĩ Khê cũng đến bệnh viện trong mắt của các chị đầy lo lắng, tôi nghĩ, các chị ấy đã biết Phoebe sắp kết hôn.
Nhân lúc Soso đi làm thủ tục viện phí, Khê Nhĩ đưa thiệp mời cho tôi xem. Tôi nhìn chiếc thiệp mời thủ công tinh xảo mà phát ngốc. Phổ Kha đưa tay ra ôm lấy tôi.
“Tiểu Phàm, chờ đến khi chuyện lớn hoàn thành, có lẽ Phoebe không thể về được. Bây giờ đi ngăn cản, có lẽ sẽ còn kịp.”
Tôi lắc đầu, cười buồn.
“Không. Mặc theo cô ấy đi.”
“Tại sao? Hôn nhân không phải đơn giản như em nghĩ, huống chi gia thế của Phoebe....”
“Nghe em đi. Đây là quyết định của em.”
“Em sẽ hối hận.”
Phổ Kha cho rằng tôi thờ ơ như thế là vì còn giận dỗi. Con đường tôi đi chỉ có mình tôi hiểu. Tôi nói rồi, tôi sẽ đứng yên một chỗ chờ. Mặc kệ, Phoebe làm ra chuyện động trời như thế nào, tôi biết cô ấy có lý do. Điều duy nhất tôi có thể làm cho cô ấy, là tin tưởng cô ấy vô điều kiện.
Tôi nhìn ngày trên tấm thiệp, rõ ràng còn 2 tháng nữa nhưng tại sao lại phát thiệp sớm như thế? Rốt cuộc kế hoạch của Phoebe là gì? Tôi thật sự không hiểu được.
Sau tết, mọi người khôi phục lại trạng thái bình thường, chúng tôi dựa theo kế hoạch cứ vậy mà làm. Đại Tráng bận rộn chạy đủ nơi làm thủ tục thành lập công ty. Tiền đặt cọc và thuê mặt bằng đã thanh toán đủ, tôi với Phổ Kha mỗi ngày đều bận rộn chuyện trang trí. Khê Nhĩ mang Soso đi bệnh viện khám thai định kỳ. Bụng cô ấy đã tròn vo, nhưng mà cũng không mất đi hứng thú ngày tháng bận rộn.
Mọi người đều nghĩ rằng tôi đã vứt chuyện của Phoebe sang một bên, nhưng mà thật vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, tôi sẽ âm thầm nhớ đến cô ấy. Cho đến một ngày Mộ Tịch Nhiên âm hồn bất tán đứng trước mặt tôi. Cô ấy âm thầm đi vào quán mới, tôi và thiết kế đang bàn đến chuyện kích thước quầy bar, cô ấy mang kính râm yên tĩnh đứng chờ tôi ở cửa.
Phổ Kha vỗ vai tôi.
“Mộ Tịch Nhiên.”
Tôi xoay người nhìn cô ấy, đưa bản vẽ cho Phổ Kha. Tôi đi tới cửa, tôi phủi bụi trên người.
“Có chuyện gì?”
“Gần đây, em ổn chứ?”
“Cũng khá tốt, nói thẳng vào vấn đề đi.”
“Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đi.”
“Được.”
Trước sau vẫn không nóng không lạnh, tìm được quán cà phê gần đó, cô ấy gọi cho tôi một ly cà phê, chúng tôi nhìn nhau không nói lời nào. Cho đến khi cô ấu đưa cho tôi tấm séc.
“Tiểu Phàm, tại sao em lại bán nhà?”
“Cầm cái này về đi. Tôi bán nhà không liên quan đến cô.”
“Em nghe chị nói trước đã. Không có tiền, em có thể tìm tôi, nhưng mà đừng để bản thân không có nhà để về.”
“Tôi phải làm ăn, cho dù thế nào cũng tự thân vận động, tiền của tôi, tôi tự biết dùng, không có nghèo đến mức cần cô đến bố thí cho tôi.”
Tôi cầm tấm séc xé thành từng miếng nhỏ. Mộ Tịch Nhiên rất bình tĩnh, không biết tại sao, từ trước đến nay, cô ấy đối với hành vi ngỗ nghịch của tôi chẳng có chút dao động.