Tình Nhân Đầu Gỗ Nhà Em

Chương 3: Chương 3




"Loảng xoảng" một tiếng, lại một cái dĩa anh dũng hy sinh, nhưng tiếng động thanh thúy vỡ tan lại không làm tỉnh giấc người vẫn đang ngẩn người - Thạch Tri Mặc.

"Ôi. . . " Là cái dĩa thứ mấy trong ngày hôm nay rồi nhỉ ? A Cương bất đắc dĩ nghĩ.

Hắn tự động đi thu dọn những mảnh vụn vỡ trên mặt đất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm. Ông chủ hôm nay thực sự rất không thích hợp, thực sự thực sự rất không thích hợp.

Trông vẻ mặt hoảng hốt, một hồi nhíu mày, một hồiđỏ mặt, một hồi đần độn cười khúc khích, hoàn toàn đã không còn bộ dáng bình thảng thong dong của ngày thường, trái lại giống như chàng trai mười mấy tuổi đang trong thời kỳtrưởng thành, cả người đều lâng lâng hương vị mùa xuân.

"Ông chủ, hôm nay nghỉ ngơi một ngày đi?" Nếu không cả căn bếp đều biến thành bộ dángnày, còn muốn kinh doanh cái gì nữa a?

Thạch Tri Mặc thuận miệng đáp một tiếng, làm cho người ta không thể không hoài nghi hắn rốt cuộc có nghe rõ người ta đang nói cái gì hay không.

"Kia. . . Vậy tối nay chúng ta lại đi PUB?" A Cương thăm dò hỏi.

"Ân. "

"Kia. . . Vậy chúng ta đổi sang buôn bán trà sữa?"

"Ân. . . A Cương, cậu vừa mới nói cái gì?"

A Cương nhìn vẻ mặt vẫn còn ngây ngô cười của Thạch Tri Mặc, chỉ có thể lắc đầu thở dài, mới vừa nếu như hắn nói muốn đem nhà háng bán đi, sợ rằng ông chủ cũng sẽ không chút do dự đồng ý luôn rồi?

"Em vừa nói. . . Hôm nay có muốn đóng cửa nghỉ ngơi một ngày hay không?"

Thạch Tri Mặc ngượng ngùng nhìn những mảnh vụn trên tay A Cương, xấu hổ cười cười:"Xin lỗi, tôi lại phân tâm!"

"Không sao ạ!" Bể từ sáng tới giờ, hắn đã quen rồi.

"Hôm nay đóng cửa quán, tiền lương vẫn tính như cũ. " Thạch Tri Mặc biết hôm nay chính mình không có cách nào tiếp tục mở cửa buôn bán, dứt khoátbảo A Cương kéo cửa sắt xuống tạm dừng kinh doanh.

Mọi người động tác nhanh chóng, chỉ chốc lát sau trong quán lập tức khôi phục sự yên lặng tịch mịch, chỉ còn lại có A Cương và Thạch Tri Mặc.

"Ông chủ, anh có muốn nói một chút nguyên nhânhôm nay là anh khác thường hay không a! Nói ra mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết! Bằng không chẳng lẽ muốn mỗi ngày đều đóng cửa hay sao?" Hắn đối với công việc hiện tại vẫn còn rất hài lòng, chưa có tính toán đổi công việc mới nha!

"Không. . . Không có. " Thạch Tri Mặc tránh néánh mắt thăm dò của A Cương, khẩn trương vặn xoắn chiếc tạp dề vừa mới cởi ra vẫn còn cầm trên tay.

"Thật không có sao?" A Cương nghi ngờ hỏi.

"Thực sự. . . " Ngữ khí suy yếu ngay cả bản thân mình cũng khó mà thuyết phục.

"Nếu không có chuyện gì là được, vậy m đi trước đât. " A Cương không tiếp tục truy vấn, thu thập đồ đạc cũng tính toán rời đi.

"Chờ một chút! Cái kia. . . Tôi kỳ thực có một vấn đề. . . Không biết có thể hỏi hay không. . . " Thạch Tri Mặc chần chừ mở miệng, trên gương mặt chất phác hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng.

Hắn liền biết nhất định có vấn đề! Quả nhiên để cho hắn đoán trúng rồi.

"Hỏi a! Ông chủ, mọi người đều là đàn ông, có cái gì không thể hỏi, không thể nói, có phải hay không?"

A Cương vỗ ngực một cái, vẻ mặt dũng cảm.

"Cái kia. . . Cậu cảm thấy. . . Vì cái gì một cô gái lại muốn cùng một chàng trai làm. . . Làm chuyện kia?" Thạch Tri Mặc hỏi xong, ngẩng đầu lên, chỉ thấy A Cương đứng ở trước mắt mình, nghiêm túc rất nghiêm túc nhìn hắn.

"Ông chủ, đây thật là một vấn đề rất nghiêm túc. Trên cơ bản, vấn đề này có một cách tốt nhất để giải thích chính là ——" A Cương hắng giọng, tận lực đè thấp giọng nói.

"Là cái gì?" Đang rất muốn biết đáp án Thạch Tri Mặc vẻ mặt bức thiết nhìn A Cương.

"Chính là phải đi tham gia một khóa học giáo dục giới tính a. " A Cương nghiêm túc nói xong, thấy Thạch Tri Mặc vẻ mặt kinh ngạc, lại giải thích: "Đơn giản là thầy giáo giảng vài ba chương! Bên trong còn có hình minh họa, giải thích vô cùng cặn kẽ rõ ràng. "

Cảm giác hình như mình bị trêu đùa Thạch Tri Mặc hiếm khi sưng mặt lên, "Tôi không phải đang nói đùa, cậu nói cái kia tôi đương nhiên biết, tôilà nói. . . Tôimuốn biết tại sao một người phụ nữ lại muốn cùng một người đàn ông lên giường, đương nhiên, không tính tới việc bọn họ đã là vợ chồng. "

“Ông chủ, sao đột nhiên anh lại hỏi loại vấn đề này a?" Làm cho người ta hoàn toàn không dám nghĩ tới lời đó lại từ trong miệng một người bảo thủ như anh thốt ra.

"Không. . . Tôi, tôi bỗng nhiên nghĩ đến. " Thạch Tri Mặc mặt đỏ lên, tất cả tâm sự không biết giấu ở đâu.

A Cương cười gian, "Thật vậy chăng? Thật là bỗng nhiên nghĩ đến sao?" Hắn liền biết quả nhiên có vấn đề.

Hắn lập tức vẻ mặt nịnh nọt sáp đếnbên người Thạch Tri Mặc, "Ông chủ, kỳ thực em vẫn có một vấn đề cũng muốn hỏi anh. . . "

"A?" Hiện tại thế nào vấn đề nhảy đến trên người hắn rồi? Không phải hắn đang có chuyện muốn hỏi sao?

"Chính là. . . Hôm qua chúng ta đi câu lạc bộ a, nhìn thấy một cô em kéo một mãnh nam nhảy rất tình tứ. . . Em vẫn cảm thấy người kia hình như làông chủnha! Thế nhưng lại cảm thấy ông chủkhông giống người sẽ làm loại chuyện đó, nhưng mà tất cả mọi người đều khẳng định, người kia hình như thật là anh. . . "

A Cương dừng một chút, lại dùng vẻ mặt ái muội nhìn về phía Thạch Tri Mặc gương mặt đã hông rực, "Ông chủ, cũng không thể được tiết lộ một chút được sao, khi đó anh cùng cô em kia đến trên lầu. . . Xảy ra chuyện gì a?" Hắn thực sự thật muốn biết nha!

"Kia kia kia. . . Cái kia. . . " Vừa nghĩ tớikích tìnhcuồng dã tối hôm qua, Thạch Tri Mặc liền lắp bắp nói không nên lời.

Cảm giác khi chạm vào da thịt trắng nõn nà mềm mại của cô tựa hồ vẫn còn sót lại trên bàn tay thô ráp của hắn, tiếng rên rĩ thở gấp cả một đêm, không ngừng vờn quanh bên tai, khiến hắn không cách nào chuyên tâm vào công việc được.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?" A Cương thúc giục.

Ha hả! Nhìn khuôn mặt ông chủ đỏ tới mang tai, liền biết nội tình nhất định "Hương diễm kích thích" a!

"Không. . . Không có phát sinh chuyện gì. " Vì vẫnđều ở trên giường làm vận động —— như vậy không nên tính có chuyện gì đi?

"Gạt người!"

"Thật không có! A! Có người ở ấn chuông, tôi đi mở cửa. "

Vì tránh né A Cương hung hăng truy vấn, trùng hợpn tiếng chuông cửa vang lên, tiếng vang nhưtiếng chuông ở giáo đường, khiến cho Thạch Tri Mặc vẻ mặt vô cùng cảm kích, vội vội vàng vàng chạy đi mở cửa, sau khi nhìn thấybóng người ngoài cửa liền kinh hô.

"Là anh?"

"Là em?"

Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên, bánh xe vận mệnh bắt đầu lặng lẽ chuyển động, một đoạn tình cảm dần được hình thành.

“Saoanh (em) lại ở chỗ này?" Hai thanh âm rất ăn ý đồng thời vang lên.

"Em là tới ăn cơm. "

"Anh là ông chủ của nơi này. "

Hai người vẫn như cũ cùng nhau lên tiếng, đồng thời mở miệng lại đồng thời trả lời, phần này ăn ý làm cho bọn họ đồng thời bật cười.

Liễu Thuần Đình vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, "Anh chính là ông chủcủa nơi này? Ông chủ kiêm luôn đầu bếp mỗi ngày ở đây?"

Trời ạ! Người đàn ông ngày hôm qua cô ở câu lạc bộ chọn trúng, lại là ông chủthần bí côtìm kiếm bấy lâu? Đây có thể xem như thật trùng hợp hay không?

A Cương vẻ mặt hoài nghi nhìn hai người đối thoạiquá mức ăn ý, không khỏi cắt ngang lời bọn họ, "Hai người nhận thức nha? Ở đâu quen nhau vậy?"

Quá quái đi? Hai người kia quen biết nhau lúc nào vậy ta?

"Này. . . " Thạch Tri Mặc mặt đỏ ấp úng không trả lời được, thì ngược lại Liễu Thuần Đình vẻ mặt thần sắc tự nhiên thay hắn giải vây.

"Chúng tôi mới quen không lâu, cho nên anh còn không biết chuyện chúng tôi quen biết. " Nhận lấy nụ cười cám ơn của Thạch Tri Mặc, Liễu Thuần Đình cũng mỉm cười đáp lại.

"Ông chủ anh cũng thật là, nếu đã quen biết Liễu tiểu thư sao lại không nói a? Còn để em mỗi lần đều phải tìm lý do giải thích với cô ấy anh hôm nay không tiếp khách. " A Cương trong miệng lải nhà lải nhải nói lảm nhảm, vẻ mặt ai oán nhìn vẻ mặt mờ mịt Thạch Tri Mặc. (~O~)

Cô đã tới tìm hắn? Vì cái gì? Nghe khẩu khí củaA Cương, cô không chỉ một lần tới tìm hắn.

Quá nhiều nghi hoặc làm cho Thạch Tri Mặc nghĩ không ra manh mối, chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn cô, hy vọng có thể có được một câu trả lời.

“Anh cũng không biết em đến tìm anh sao?” Giống như Thạch Tri Mặc kinh ngạc, Liễu Thuần Đình cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, bất quá tâm tư xoay chuyển rất nhanh, cô lập tức nghĩ tới rốt cuộc là ai đang ở giữa làm trò quỷ!

Vừa quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một bóng người đang chạy trốn, nếu như là bình thường, cô nhất định sẽ bắt hắn trở lại hảo hảo chiếu cố một phen, bất quá, tình huống bây giờ không giống, cô còn có việc trọng yếu hơn muốn làm.

Bất quá bây giờ buông tha hắn, không có nghĩa là sau này cô sẽ không tìm hắn tính sổ! Liễu Thuần Đình thâm trầm tà ác cười.

Quay đầu nhìn vẻ mặt chất phác của Thạch Tri Mặc, cô lập tức thu hồi nụ cười làm người ta sởn tóc gáy, mỉm cười ôn nhu hòa nhã. "Anh xảy ra chuyện gì à? Sao lại ngây người? Nhìn thấy em làm cho anh rất kinh ngạc sao?"

Thực sự muốn nói kinh ngạc, hẳn là cô đi?

Sáng sớm tỉnh lại, lại phát hiện hắn vội vội vàng vàng tắm rửa, mặc quần áo, bộ dáng vội vội vàng vàng rất giống phía sau có quỷ đuổi theo, cô tiếp tục giả bộ ngủ nhìn xem hắn sẽ làm gì tiếp theo, không ngờ hắn cũng chỉ là đem bóp da đặt trên ngăn tủ, còn viết hai chữ "Xin lỗi".

Lúc cô nhìn thấy tờ giấy kia và chiếc bóp da bên cạnh, cô thật không biết nên cười hay nên tức giận, cả người ngây ngốc nằm ở trên giường không biết nên phản ứng thế nào.

Hắn vậy mà xem cô như gái bán hoa? Cô hẳn là còn chưa sa sút đến cái loại tình trạng này đi?

Hơn nữa trọng yếu nhất là, hắn cũng thực sự là quá thành thật đi! Dù cho cô thật là ra bán, hắn vậy mà đem tất cả tiền trong bóp da đều để lại cho cô, khiến cô không khỏi hoài nghi hắn rốt cuộc là sống qua mấy năm nay như thế nào, thế nhưng núi vàng núi bạc nhà hắn vẫn không bị đào rỗng?

Thạch Tri Mặc gãi gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng. "Không có. . . " Kỳ thực hắn thực sự không nghĩ tới sẽ lại trông thấy cô, hơn nữa còn là dưới tình huống như vậy.

"Mới qua một buổi tối, anh lại học được cách nói dối rồi sao?" Côtiến sát vàotrong lòng hắn trêu chọc lời nói dối vụng về của hắn.

"Cái kia. . . Như vậy không tốt. . . " Hắn không dám dùng lực đẩy cô ra, lại không dám trực tiếp đụng chạm, chỉ có thể chân tay luống cuống mặc cô dựa vào.

"Không tốt chỗ nào?" Cô kéo cổ hắnxuống, ác liệt ghé vào lỗ tai hắn hà hơi. "Như vậy sao?"

Đúng như cô đoán, thân thể hắn run lên một cái, trên mặt lại hiện lên một mảnh ửng hồng.

Cô liền biết nơi này là chỗ mẫn cảm củahắn! Côâm thầm cười trộm.

"Không nên như vậy!" Hắn vội vã kéo tay cô ra, không cho cô tiếp tục trêu đùa mình nữa, nhưng lại không dám dùng lực mạnh cứng rắn đẩy cô ra, sau một hồi lôi kéo, chỉ có thể bất đắc dĩ tuyên bố thất bại, mặc cho cô lấy tư thế vô cùngthân thiết chôn ở trong lòng hắn.

“Tại sao anh lại để lại số tiền đó cho em?" Cô ngẩng đầu lên chuyên chú nhìn mặt của hắn, nghiêm túc hỏi.

Cô biết hắn hẳn là không có ác ý, thế nhưng cô vẫn muốn nghe chính miệng hắn nói một chút, cô không hi vọng chuyện bọn họ cùng nhau tối hôm qua chỉ là một cuộc giao dịch do hai bên thỏa thuận.

"Anh. . . Anh không có ý đó. " Hắn vội vàng giải thích, "Vì anh cảm thấy. . . Cảm thấy. . . Anh hình như đã chiếm tiện nghi của em, lại không biết lấy cái gì đến để bồi thường cho em. . . Cho nên anh mới để lại số tiền kia. . . "

Quả nhiên là như vậy! Nghe xong giải thích của hắn, cô thở phào nhẹ nhõm tươi cười.

"Kia. . . Anh có cảm thấy anh thật giống như không có gì để lấy ra bồi thường cho em?" Cô từ trong túi lấy ra một giấy túi và một chuỗi chìa khóa.

Hắn biết chìa khóa cùng bóp da có lẽ đã rơi trong phòng, nhưng ngoài nó ra hình như còn có cái gì không thấy… hắn bỗng dưng nhớ tới cái gì đó, thần sắc lúng túng nhìn túi giấy kia. "Không phải là. . . "

"Chắc anh đã nhớ ra rồi?" Trong mắt cô mang theo ý cười, nhìn hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm túi giấy, nhưng lại không dám động thủ lấy ra. "Lấy ra nhìn đi a! Em đã giúp anh giặt qua. "

"Giặt qua?" Thạch Tri Mặc cất cao giọng.

Kia là của hắn. . . Quần lót của hắn a! Cô vậy mà giặt qua? Lúc này hắn chỉ nghĩ lấy miếng đậu hũ đập vào đầu mình thôi.

"Ân! Đồ bẩn rồi, đương nhiên phải đem đi giặt nha! Anh cho rằng em cứ để như vậy mà trả lại cho anh chứ?

Nếu như em vẫn không gặp được anh, chẳng lẽ cứ để mặc nó ở đó bốc mùi sao?"

Thạch Tri Mặc xấu hổ đã không muốn đi hỏi đến cùng là bẩn cái gì rồi, hắn hiện tại chỉ nghĩ đào một cái hố để hắn chui xuống đó trốn thôi.

Hơn nữa hắn biết rõ, có lẽ là dính vào cái kia đi?

"Cảm ơn. . . " Hắn thanh âm yếu ớt nói cám ơn, mắt hoàn toàn không dám nhìn về phía cô.

"Muốn cảm ơn thì dùng cái này đi!" Cô chỉ chỉ môi của mình, hướng hắn nháy nháy mắt. "Liền giống như vậy. " Nói xong, môi đỏ mọng cấp tốc đặt lên hắn.

"Ân. . . " Thạch Tri Mặc bị động hứng lấy sự nhiệt tình của cô, hai tay tự động quấn lên eo nhỏ nhắn của cô, làm sâu sắc nụ hôn này.

Nụ hôn này nguyên bản là ôn nhu thâm tình từ từ biến đổi, hắn nguyên bản bị động biến thành chủ động, đầu lưỡi linh hoạt ở trong miệng cô ra sức cướp đoạt nhiều hơn.

Thời gian dần trôi qua, hai người thỏa thích ôm hôn, thẳng đến lúc thở hồng hộc mới buông đôi môi cô ra, hai cánh tay lúc đầu có rụt rè giờ phút này cũng bất chấp ngượng ngùng, một tay vòng quanh ở hông của cô, một tay ôn nhu mơn trớn làn da mềm mại như tơ.

"Còn khỏe không?" Hắn nhìn cô xụi lơ ở trong lòng hắn, có chút lo lắng hỏi.

"Nếu như có thể lại tới một lần sẽ tốt hơn. " Cô bày ra nụ cườikiều diễm, lớn mật yêu cầu.

"Như em mong muốn. " Hắn thâm tình chân thành nhìn cô, lại đặt nụ hôn lên đôi môi đã bị sưng đỏ của cô.

Thời khắc yên tĩnh hai người đang ôm nhau, khiến cho nghi vấndưới đáy lòngThạch Tri Mặc lại nổi lên, giống như bong bóng một cái tiếp một cái nhô ra.

Quần áo của hắn tất cả đều là mua ở những gian hàng tại chợ đêm, cùng những món đồ hàng hiệu mà đám con cháu nhà giàu tiêu xài tuyệt nhiên bất đồng, trừ vóc người tạm xem được, khuôn mặt không tính là tuấn dật đẹp trai, cùng lắm chỉ có thể xem như là có đường nét cương nghị mà thôi, hơn nữa mặc dù không là xử nam, nhưng ngoại trừ bạn gái trước kia, hắn chưa bao giờ cùng những người phụ nữ khác có hành vi thân mật như lúc này, cho nên cũng không am hiểu lời nói ngon ngọt để dỗ dành phụ nữ. . .

"Đang suy nghĩ cái gì?" Thấy Thạch Tri Mặc thất thần, Liễu Thuần Đình lên tiếng hỏi.

Đang suy nghĩ em vì sao lại cùng anh lên giường!

Bất giác hắn đã nói ra nghi vấn hắn vẫn nghĩ mãi trong đầu, Thạch Tri Mặc còn đang nghiêng đầu suy nghĩ.

Kéo đầu của hắn xoay lại, cô nhìn hắn, "Vì em nghĩ muốn anh, em cảm thấy anh và em có thể thử đến với nhau, nói như vậy anh hiểu sao?"

"Em. . . Muốn anh? Vì cái gì? Anh rất bình thường, hơn nữa. . . Hơn nữa. . . " Thạch Tri Mặc ấp ấp úng úng không thể nói thêm gì nữa, trong suy nghĩ đơn thuần vẫn không có biện pháp tiêu hóa tin tức làm người ta khiếp sợ này.

"Chỉ đơn giản là muốn anh, nào có nhiều cái vì sao như thế chứ?" Thật là! Vìcái gì hắn đối với bản thân lại không tự tin như vậy a?

"Thế nhưng anh không có bằng cấp cao gì cả. " Cau mày, hắn nghĩ tới lý do trước đây bị cự tuyệt.

"Không quan hệ, em không để ý cái kia! Bằng cấp với em mà nói chẳng qua là một tờ giấy vụn, nếu như anh thực sự cảm thấy những thứ kia quan trọng, ngày mai em sẽ làm cho anh, muốn của Harvard hay là Cambridge cũng không có vấn đề gì. "

Mặc kệ là lý do như thế nào, chỉ cần là cái cô có thể phản bác, liền không đáng khiến cô để tâm.

"Anh. . . Anh chỉ có một nhà hàng nhỏ. " Hơn nữa lợi nhuận cũng chỉ có thể nói là tạm được. Câu nói phía sau còn chưa thốt ra miệng, lập tức bị cô cắt ngang.

"Kia không sao cả, chỉ cần anh muốn, mặc kệ làm nghề gì em đều trợ giúp. " Hơn nữa biết nấu cơm mới là quan trọng nhất, nếu như hắn mở quán ăn, cô tự nhiên càng thêm không thể bỏ qua!

Một điểm trọng yếu nhất là, cô đã nghiện chết tài nghệ nấu nướng của hắn, nếu như có thể tùy thời ăn được thức ăn hắn nấu, đương nhiên là càng không thể bỏ qua nha!

Hơn nữa cô hôm nay vốn nghĩ muốn tới đây hỏi xem ông chủ có dự tính mở thêm chi nhánh hay không, bất quá bây giờ không cần nữa rồi! Cô hiện tại chỉ nghĩ độc chiếm thủ nghệ của hắn.

Bất quá, hắn thế nào đối với bản thân lại không tự tin a? Như thế càng làm cho cô muốn biết rõ sự tình.

"Anh. . . Anh là cô nhi. " Thạch Tri Mặc bật ra một câu không đầu không đuôi, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên hiện lên một tầng u buồn.

"Kia rất tốt. " Liễu Thuần Đình đột nhiên nói ra một câu kinh người.

"Cái gì?!" Hắn không hiểu nhìn cô, vẻ mặt kinh ngạc, tựa hồ không lí giải được lời cô vừa nói.

"Anh là cô nhi đối với em rất tốt! Nếu như sau này em gả cho anh, sẽ không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu! Anh nói đúng không?"

A! Cô nghĩ xa quá rồi nha! Con người! Cũng không thể chỉ biết tới hiện tại, ít nhiều gì cũng phải gì tương lai sau này mà lo lắng suy nghĩ.

Nếu quả thật muốn gả cho hắn, thế nào cùng người nhà của hắn ở chung, nhất định là vấn đề tránh không được.

Bất quá nếu hắn là cô nhi, vậy sẽ không còn gì phiền não nữa.

Nhưng mà, hắn hình như đối với chuyện này cảm thấy rất tự ti, chẳng lẽ đây là nguyên nhân làm cho hắn không được tự tin?

"Em. . . Em nói phải gả cho anh?" Hắn không thể tưởng ra nhìn cô.

Hắn vừa nói nhiều như vậy, chẳng lẽ cô đều không nghe thấy sao? Cô lại vẫn muốn gả cho hắn? Là đồng tình sao? Hay là nghĩ muốn trêu chọc hắn đây?

Không thể trách hắn vẫn luôn nghi ngờ lời cô nói, mà là hồi ức trong quá khứ quá bi thảm, khiến cho hắn không có cách nào lại tin tưởng mình sẽ được thần may mắn lần nữa chiếu cố!

"Có vấn đề sao?" Kỳ thực cô vẫn chưa nghĩ tới nhiều chuyện như vậy, chỉ là nhìn khuôn mặt hắn nhuộm đầy ưu thương, tâm lại không khỏi đau nhói, một câu nói liền cứ như thế tự nhiên mà thốt ra.

Đề nghị gả cho hắn, có lẽ là nhất thời xúc động, nhưng mà không có gì không tốt, dù sao vòng ôm ấm áp của hắn làm cho người ta không muốn rời đi.

Lưu luyến cái ôm ấm áp của hắn, cô nói gì cũng phải biến người đàn ông này trở thành của mình, cho dù hành động xúc động ấy có làm trái với nguyên tắc trước giờ của cô. . .

"Hay là. . . Anh có bạn gái?" Cô suy đoán.

Có cũng không sao cả, cô một khi nhận định là của mình, mặc kệ sử dụng phương pháp gì, cô đều có biện pháp đạt được!

"Không có! Thế nhưng. . . " Hắn lắc lắc đầu, nhưng vẫn là chần chừ.

"Anh có lão bà?!" Nếu vậy thì thật có chút phiền toái! Liễu Thuần Đình trong lòng thầm nghĩ.

"Cũng không có. " Hắn cay đắng cười nói. Sao có thể có đây? Hắn luôn luôn là người bị bỏ rơi a!

"Vậy hoàn toàn không có vấn đề rồi!" Cô hài lòng cười ra tiếng, như một đóa hoa đang nở rộ.

"Thế nhưng. . . "

"Không có thế nhưng! Hay là anh không muốn lấy em?" Không được! Hắn thế nhưng là quà giáng sinh cô thật vất vả tìm được, nếu như chạy mất, cô biết đi đâu tìm ra một người đàn ông làm cho cô hài lòng nữa đây?

Đề tài thế nào bỗng nhiên nhảy đến việc hắn có muốn hay không lấy cô đây a?

"Không phải, không phải. . . " Cô rốt cuộc là một người như thế nào? Có lúc lớn mật thành thục, có lúc lại như đứa nhỏ tùy hứng thích làm theo ý mình. . .

"Vậy một lời đã định. " Kháng án tất cả đều vô hiệu, quyết định đã có rồi!

Cuối cùng kết luận là, cô muốn gả cho hắn, hơn nữa còn là càng nhanh càng tốt!

Mặc dù nam chính còn chưa có cách nào hiểu được kết luận cuối cùng này ở đâu chui ra, nhưng trong đầu hắn chỉ bắt được một trọng điểm ——

Hắn sắp kết hôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.