Tình Nhân Đầu Gỗ Nhà Em

Chương 5: Chương 5




Liễu Thuần Đình mặc áo voan mỏng màu lam nhạt dài và chiếc quần màu vàng nhạt vừa người, bên hông thắt một chiếc thắt lưng màu bạc, nhấc chân đi về phía Thạch Tri Mặc: "Anh không được đưa!"

"Sao em lại tới đây?" Thạch Tri Mặc cất cao giọng, thanh âm đã không còn bình tĩnh như vừa rồi.

Cô ấy tới nơi này làm cái gì? Hắn không nói cho cô chính là không muốn để cô biết chuyện này, sợ cô vì thế mà gặp nguy hiểm, không ngờ cô lại còn theo tới!

"Ai bảo anh không nói cho em chuyện gì xảy ra, em chỉ có thể tự mình đến!" Liễu Thuần Đìnhủy khuất nói xong, khóe miệng lại tươi cười nhìn không ra cô ủy khuất chỗ nào.

"Anh là lo lắng em, cho nên mới không cho em theo tới, không ngờ em. . . " Thạch Tri Mặc muốn nói lại thôi, con ngươi đen tràn đầy lo lắng.

"Liễu tiểu. . . Không! Hiện tại phải gọi là bà chủ, sao chị cũng tới. " A Cương nhích sát vào bên người Liễu Thuần Đình vội vàng dò hỏi.

Cô tức giận liếc hai người một cái. "Tôi không được đến sao? Chẳng lẽ muốn để công sức anh ấy vất vả kiếm được cho không người khác?" Cô liếc nhìn Thạch Tri Mặc bên cạnh.

Vậy một mình cô tới đây thì làm đượcc gì chứ? A Cương trong lòng thầm nghĩ, lại không dám nói ra khỏi miệng.

“Ái chà. . . Cô nàng này nói chuyện thật mạnh miệng nha! Thế nào? Ra đây giúp ông xã của cô trút giận a! Muốn lấy bàn tính ra đập anh đây sao? Ha ha!" Tên đàn em mở to đôi mắt sắc nhẻm, ánh mắt không có ý tốt liếc nhìn Liễu Thuần Đình, hoàn toàn không chú ý tới sự lạnh lõe và sát ý lóe lên trong mắt cô.

"Muốn gì?" Liễu Thuần Đình lười cùng loại người này nhiều lời, trực tiếp làm rõ hỏi.

"Thuần Đình!" Thạch Tri Mặc khẩn trương lôi kéo tay cô, muốn co không nên khiêu khích hai người trước mặt.

Cô cảm nhận được sự quan tâm của, nắm ngược lại tay hắn, cho hắn một nụ cười trấn an.

"Đại ca, con nhỏ này dám hỏi chúng ta muốn gì?"

"Ha ha! Nói cho các người biết, bọn tao là thuộc hạ của Ngũ đường chủ bang Ân Long. " Gã đại ca vênh mặt, vẻ mặt đắc ý.

"Nha? Phải không? Đường chủ nào?" Liễu Thuần Đình vẻ mặt xem thường nhìn bọn chúng, một chút cũng không cảm giác khiếp sợ, ngược lại đứng phía sau cô A Cương sợ đến ngay cả một câu không không dám nói.

"Là. . . Là Ân Long!" Không thể nào? Hậu thuận của hai gã đầu gấu này lại lớn như vậy?

"Chính là bang Ân Long. " Ha ha! Danh hiệu Ân Long vừa nói ra, quả nhiên không giống bình thường! Gã đại ca đắc ý vô cùng.

"Ít nói nhảm đi! Tao hỏi mày là thuộc hạ của đường chủ nào?" Liễu Thuần Đình không kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

Cô chưa từng nghe qua cái tên Ân Long sao? Bằng không thế nào một chút cảm giác sợ hãi cũng không có, vẻ mặt còn kiêu ngạo?

Trong lòng mặc dù có lo nghĩ, bất quá gã đại ca vẫn kiên trì thuận miệng nói ra đáp án. "Ngũ đường chủ có giao tình với tao! Làm gì có phân đường gì?"

Liễu Thuần Đình cười lạnh, "Lão ngũ cũng có giao tình? Rất tốt!"

Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, cô lấy di động trong túi ra bấm số, không mất bao lâu đầu bên kia đã bắt máy.

"Cậu cùng lão Tứ lập tức qua đây – nhà hàng Thạch Nham, mặc kệ các cậu hiện tại đang làm cái gì, lập tức!" Cô lạnh lùng ra lệnh, sau đó lập tức cúp điện thoại.

"Mày vừa mới nói cùng Ngũ đường chủ có giao tình phải không?" Cô nhếch môi cười khẽ, "Tao sẽ lập tức chứng thực chuyện này. "

Lần này cô tỏa ra khí thế lạnh lõe trừ Thạch Tri Mặc ra, mọi người đều chấn động.

Tên khốn khiếp dám to gan lấy tên Ân Long? Ha hả, chuẩn bị chờ chết đi!

Lúc hai tên lưu manh đối diện đang định rục rịch, cửa lớn "Thạch Nham" lại lần nữa bị mở ra, vội vội vàng vàng đi vào tổng cộng năm người đàn ông.

"Mày không phải nói quen biết Ngũ đường chủ của Ân Long sao? Hiện tại tao cho mày cơ hội liên lạc cảm tình!" Liễu Thuần Đình nói xong, gọi năm người cung kính đứng ở một bên.

"Người này nói là thuộc hạ của các cậu, còn cùng các cậu có giao tình, các cậu nói sao?"

Ánh mắt cô sắc bén lạnh lùng nhìn hai người trước mặt đang lúng túng không biết làm sao, tiếp tục ra mệnh lệnh tàn khốc hơn.

"Mặc kệ các cậu có quen biết hay không, hôm nay hắn ta dám dùng cái tên Ân Long để kiếm cơm, hắn hẳn là cũng xem như một phần tử của Ân Long, vậy. . . Ở Ân Long tùy ý thu phí bảo hộ của người khác sẽ có kết quả gì, chắc các cậu không quên chứ?" Cô nhìn năm người đang cung kính, lạnh giọng nói.

Không cần cô nói tiếp, chỉ chốc lát sau, nguyên bản hai người còn đường hoàng kiêu ngạo, liền mang theo vẻ mặt khủng hoảng bị năm người lôi ra ngoài.

Thạch Tri Mặc vẫn bình tĩnh nhìn tất cả quá trình, ánh mắt càng thêm ám trầm, đáy lòng nghi hoặc càng thêm sâu sắc.

Cô ấy rốt cuộc là ai? Càng cùng cô ấy tiếp xúc, liền phát hiện trên người cô ấy tựa hồ có rất nhiều bí mật.

"Tri Mặc, anh đứng ngây ngốc ra đó làm gì a?" Liễu Thuần Đình hướng Thạch Tri Mặc cười cười, vô cùng thân thiết kéo tay hắn.

"Mọi chuyện còn lại để năm người ngoài kia đi xử lý là được rồi! Chúng ta đi về trước đi!"

"Đúng đúng đúng, mọi chuyện đã giải quyết, ông chủ anh có thể về nghỉ ngơi!" Mới từ trong khiếp sợ hoàn hồn A Cương phụ họa gật gật đầu.

Nhìn vừa một màn kia, A Cương cuối cùng hiểu biết cái gọi là "Người không thể nhìn bề ngoài", hắn còn nghĩ bà chủ chỉ là thành phần tri thức đi làm hưởng lương cao, kết quả chỉ cần gọi một cú điện thoại, Ngũ đường chủ Ân Long liền nhanh chóng có mặt, nha, này thực sự là quá thần kỳ!

A Cương lấy ánh mắt kính nể nhìn Liễu Thuần Đình.

Thạch Tri Mặc thì lại là lẳng lặng nhìn Liễu Thuần Đình liếc mắt một cái, "Được, chúng ta đi về trước. " Hắn có quá nhiều vấn đề cần cô đến giúp hắn giải đáp, mà ở đây xác thực không phải là chỗ thích hợp để bọn họ nói chuyện.

Hắn nghĩ, bọn họ đích xác nên nghiêm túc ngồi xuống nói chuyện rồi.

Dù sao, bọn họ đã là vợ chồng, không phải sao?

Vừa về tới nhà, Liễu Thuần Đình cũng không vội vã trở về phòng, đi vào phòng bếp rót cho mình và Thạch Tri Mặc một ly nước, dẫn đầu ngồi trong phòng khách, trầm tĩnh nhìn thẳng hắn lặng yên không nói nãy giờ.

"Ngồi a! Anh không phải có rất nhiều vấn đề muốn hỏi em sao?"

Cô vốn còn đang suy nghĩ rốt cuộc có nên nói cho hắn biết tất cả hay không, không ngờ cô còn chưa có nghĩ xong thì gặp chuyện phát sinh hôm nay, làm cho cô tựa hồ cũng không được lựa chọn rồi.

Dù sao cô cũng không muốn lừa gạt hắn, cho nên thẳng thắn dường như là biện pháp duy nhất.

Thạch Tri Mặc lặng yên chọn một vị trí ngồi xuống, nhìn thẳng Liễu Thuần Đình, không nói một câu, tựa hồ đang tự hỏi nên mở miệng như thế nào; cô cũng không hối hắn, tự uống cà phê trong tay.

Cuối cùng, Thạch Tri Mặc đánh vỡ trầm mặc mở miệng.

"Vì sao lại là anh?" Hắn yên lặng nhìn khuôn mặt của cô, không muốn buông tha bất luận biểu tình nào của cô.

Hắn mặc kệ cô rốt cuộc là ai, cũng không quan tâm cô có bí mật không muốn cho người khác biết, hắn chỉ biết là, cô là vợ của hắn, chuyện khác hắn cũng có thể không để ý, hắn chỉ cần xác định một việc ——

Cô vì sao lại chọn hắn?

Hắn chân thành chờ mong có thể nghe thấy đáp án hắn muốn nghe thấy nhất —— không phải chỉ vì chơi đùa, không phải vì một lý do phức tạp nào đó, hắn chỉ muốn nghe thấy cô nói ra câu nói kia.

Không thể phủ nhận, hắn là một người đàn ông rất quý trọng mái ấm gia đình.

Có lẽ là vì từ nhỏ sinh hoạt tại trong một hoàn cảnh khuyết thiếu tình thương yêu, cho nên hắn từ nhỏ đã hạ quyết tâm phải yêu thương người vợ tương lai và những đứa con của bọn họ, hắn chấp nhận sống một cuộc sống bình thường giản dị, bởi vì với hắn mà nói, giản dị mới là hạnh phúc lớn nhất hắn mong muốn.

Mặc dù hôn nhân của bọn họ thật sự có chút xúc động và quỷ dị, bất quá hắn cũng không bài xích, thậm chí rất vui vẻ tiếp nhận việc mà thượng đế đã an bài này.

Có lẽ vào cái đêm đầu tiên đó, hắn đã động tâm với cô lúc nào không hay. . .

"A?" Liễu Thuần Đình kinh ngạc nhìn Thạch Tri Mặc, hắn muốn hỏi chỉ có này? Cô còn nghĩ. . .

"Anh chỉ muốn hỏi điều này?" Cô nhịn không được mở miệng hỏi.

Việc này cùng tưởng tượng của cô hoàn toàn không giống nhau, ít nhất không phải giống như bây giờ, như thế. . .

Bình thản không có gì kỳ lạ?

"Không! Phải nói anh coi trọng chuyện này nhất. Anh đã suy nghĩ rất nhiều vấn đề, thế nhưng những cái đó không cần thiết. " Thạch Tri Mặc nghiêm túc nói: "Chuyện khác anh có thể không quan tâm, thế nhưng anh muốn biết, em muốn cùng anh đi hết cuộc đời này có phải thật sự đón nhận con người anh hay không, mà không phải vì một lý do gì khác. "

"Một đời a. . . " Liễu Thuần Đình thì thào nói.

Cô hoảng thần nhìn vẻ mặt cố chấp của hắn, trong mắt của hắn không có một chút ý nghĩ vui đùa nào, cô rất rõ ràng, hắn cũng không phải người hay nói giỡn, mà một khi hắn đã nói ra khỏi miệng, liền đại biểu hắn đã đưa ra quyết định.

Đây coi như là quyết định của hắn sao? Muốn cùng cô đi hết một đời?

"Em. . . " Cô dừng một chút, hít sâu một hơi, lấy khẩu khí vô cùng kiên định nói tiếp.

Hắn nín hơi nghe đáp án của cô.

"Ngay từ đầu, em chỉ là bởi vì trực giác mà nghĩ muốn tiếp cận anh, trực giác của em nói cho em biết, anh rất đặc biệt, hơn nữa trực giác của em cũng không sai, chúng ta ở trên giường đúng là rất hợp, bất quá, em đương nhiên sẽ không vì như vậy liền quyết định tương lai của mình, thẳng đến ngày đó em nhìn thấy sự bi thương trong ánh mắt anh, thành thật mà nói, có lẽ phụ nữ luôn có thiên tính làm mẹ đi! Nhìn thấy sự khổ sở và tịch mịch trong ánh mắt anh, em thậm chí có loại cảm giác đau lòng, ngay cả em mình cũng cảm thấy kỳ lạ. "

Cô nhún vai, nói tiếp: "Em tự nhận mình không phải là người có lòng hảo tâm và hay đồng tình với người khác, đương nhiên, em cũng không phải loại người mẫu tính tràn lan, loại người mà tùy thời đều cảm thấy người khác rất cần đồng tình như vậy, bất quá đối với anh, em phá vỡ nguyên tắc này.

"Mặc dù em không biết người bình thường gặp gỡ quen nhau là như thế nào, thế nhưng trong khoảng khắc em cảm thấy đau lòng kia, em chỉ muốn làm sao để có thể quang minh chính đại ở bên cạnh anh, mà trong nháy mắt đó, em nghĩ đến chỉ có hai chữ "Kết hôn", em cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất. "

Mà cô là một người làm việc mau lẹ, một khi đã quyết định, sẽ lập tức thực hiện —— tờ giấy hôn thú mới ra lò trong phòng kia là minh chứng tốt nhất.

"Lời em vừa nói đều là thật, mặc dù ngay cả em đều không dám tin mình sẽ làm như thế, bất quá em cho tới bây giờ cũng chưa từng hối hận, từ ngày em nói muốn cùng anh kết hôn, đến bây giờ em không có hối hận, phải nói, ngay cả nghĩ tới cũng chưa từng. "

Liễu Thuần Đình chậm rãi nói xong, nhìn Thạch Tri Mặc đối diện vẫn lặng yên nghe cô nói, hắn biểu tình bình tĩnh, khiến cho lòng cô dâng lên tràn ngập khẩn trương.

"Anh. . . " Hắn nhìn cô, mặt hơi đỏ lên. "Anh và em như nhau, anh cũng vậy cho tới bây giờ cũng không có hối hận chuyện chúng ta đã kết hôn. "

Mặc dù bọn họ vừa mới kết hôn, giờ đã nói không hối hận thì hơi sớm, bất quá hắn là người một khi đã quyết định thì theo đến cùng, hắn tin tưởng tình cảm hiện tại của hắn sẽ kéo dài mãi, đến khi hắn chết mới thôi.

Mặc dù hắn rất muốn giống như cô trực tiếp biểu đạt tình cảm của mình, bất quá, chuyện này với hắn mà nói quá mức lộ liễu, lời nói mới đến miệng lại cứng rắn nuốt trở vào.

Cô ngạc nhiên nhìn hắn. "Thật vậy chăng? Anh thực sự. . . Chưa từng hối hận?"

"Đúng vậy. " Hắn khẳng định trả lời cô.

Ai quen hắn đều biết, hắn nói chuyện tuyệt chính là một một, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ thay đổi, chỉ có cô mới có thể như vậy lại một lần nữa hoài nghi lời của hắn.

Chẳng lẽ hắn là người không đáng để cô tin tưởng như vậy sao?

Nhìn vẻ mặt cô vẫn không thể tin tưởng, hắn lên tiếng lần nữa: "Chẳng lẽ em không tin lời của anh?" Không! Không phải. . . Em chỉ là. . . Chỉ là. . . " Vẫn chưa từ trong sự vui mừng tột độ hồi phục lại, cô ấp ấp úng úng nói không nên lời, hoàn toàn đã không còn khôn khéo như bình thường.

"Chỉ là cái gì?" Hắn vẫn cau mày, tựa hồ hoàn toàn không thể hiểu được vì sao cô bỗng nhiên ấp úng nói không nên lời.

Chỉ có thể nói đầu gỗ chính là đầu gỗ, cho dù được tạo hóa chạm khắc tinh xảo, thì vẫn là một khối đầu gỗ. Cô không nói gì ở trong lòng thở dài.

"Không có cái gì, em chỉ là. . . Không dám tin tưởng. " Cô nhìn hắn, có chút lúng túng nói tiếp, "Anh biết đấy, em ngay từ đầu đối với anh. . . Ân, cái kia. . . Tạm bỏ qua chuyện đó, còn có sau này, chuyện kết hôn hình như cũng là em ép buộc anh. . . Cho nên em vẫn cảm thấy anh ít nhiều có chút hối hận vì đã đến với em. "

"Hối hận? Vì cái gì?" Hắn không hiểu hỏi, bây giờ đang là ‘ông nói gà, bà nói vịt’ sao? Thế nào cô nói một tràn, hắn lại hình như một câu cũng nghe không hiểu.

Hắn sao vẫn cảm thấy cô sẽ hối hận khi gả cho hắn nha!

Vì hắn hiểu rõ bản thân mình, hắn là một gã đầu gỗ tính cách lại quá bảo thủ, khiến cho rất nhiều cô gái vốn vì tay nghề của hắn mà tiếp cận hắn, sau này lại đều cùng hắn giữ một khoảng cách nhất định.

Cho nên hắn thực sự không hiểu, vì sao cô lại cảm thấy hắn sẽ hối hận chứ? Hắn thực sự không thể nào lí giải được.

"Anh không cảm thấy em. . . Rất tệ?" Cô ngày thường xử lý công việc luôn hiệu quả đâu vào đấy, từng việc từng việc một đều thực hiện một cách hoàn mỹ, ở trong sinh hoạt lại là ‘danh xứng với thực’ không biết tí gì về cuộc sống gia đình, cơm sẽ không nấu, quần áo cũng không biết giặt, ngay cả việc dọn rác đơn giản đều có biện pháp làm cho nó lộn tùng phèo.

Cô len lén liếc nhìn hắn một cái, mà hắn lại là một người bảo thủ như vậy, cho nên cô vốn nghĩ hắn sẽ tìm một người phụ nữ thành thục làm vợ, hoặc là người có thể giúp hắn lo lắng chăm sóc cho gia đình.

Dù sao tuyệt đối cũng không phải giống như cô đây, cô đối với những phương diện thiếu sót của mình rất rõ ràng!

Cho nên lúc cô đề cập với hắn chuyện kết hôn, kỳ thực trong lòng có chút ít bất an, cho nên sau khi xác định hắn chưa có kết hôn mới vội vàng quyết định, hơn nữa lập tức thực hiện, hoàn toàn không cho hắn cơ hội để lên tiếng, vì cô rất sợ sẽ thấy ánh mắt thất vọng của hắn.

"Rất tệ? Vì cái gì?" Hắn thực sự cảm thấy lời cô nói càng lúc càng khó hiểu.

"Vì em lấy anh vì. . . " Cô nhìn hắn một cái, xác định hắn thực sự nghe không hiểu cô đang nói gì, tiếp tục mở miệng giải thích, "Em nghĩ anh sẽ lấy. . . Ách, anh biết đó, một người phụ nữ truyền thống làm vợ, mà không phải giống như em không biết làm gì cả. . . "

Thỉnh thượng đế tha thứ cô nói dối! Cô kỳ thực không phải chỉ là "Có chút không am hiểu", mà là căn bản không biết gì.

Hắn cuối cùng cũng nghe hiểu cô đang nói cái gì, vẻ mặt nghiêm túc của hắn nãy giờ liền thả lỏng, buồn cười nhíu mày. "Em xác định em chỉ là có chút không am hiểu?"

Theo như hắn quan sát, cô căn bản là trời sinh ra để được người khác hầu hạ, căn bản một chút việc nhà cô cũng không chạm vào, nếu hắn còn muốn ngôi nhà này nguyên vẹn thì không nên cho cô chạm tay vào.

"Ha ha ——" cô cười khan hai tiếng, không có biện pháp phản bác hắn.

Đây coi như là gần mực thì đen sao? Hắn vậy mà cũng sẽ dùng loại khẩu khí trêu chọc này nói chuyện với cô, là cô có lực ảnh hưởng quá lớn với hắn sao?

"Khụ khụ!" Hắn ho nhẹ một tiếng, thận trọng nhìn cô, "Anh không biết tại sao em lại có nhận định kỳ quái như thế, bất quá anh xác định anh chưa từng đưa ra bất kỳ tiêu chuẩn nào như thế, ít nhất cũng không quy định một nửa kia nhất định phải biết làm việc nhà, sau đó giống như một nữ giúp việc vạn năng. "

Nữ giúp việc vạn năng? Cô phốc xích cười ra tiếng.

"Anh rất vui vì lời anh nói có thể khiến em cười. " Hắn bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ trước mắt cười vô cùng thoải mái, "Cho nên em bây giờ không nên cảm thấy anh sẽ hối hận với cuộc hôn nhân này của chúng ta đi?"

"Thế nhưng. . . " Cô vẫn bĩu môi, bộ dáng muốn nói lại thôi.

"Nhưng là cái gì?" Hắn kiên nhẫn hỏi.

"Có thể một tháng sau, khi anh phát hiện em không thích hợp làm vợ anh, sau đó nói muốn ly hôn với em hay không a?"

"Trong từ điển của anh không có hai chữ ‘ly hôn’ này. " Hắn khẳng định trả lời, "Trừ phi. . ."

"Trừ phi cái gì?" Cô nôn nóng hỏi.

"Trừ phi em muốn rời khỏi ta, khi đó anh sẽ không ngăn cản em. " Hắn nói thản nhiên như thế, thế nhưng cô lại nghe ra được sự ưu thương trong lời nói của hắn.

"Em tuyệt đối sẽ không rời bỏ anh. " Cô ôm lấy mặt của hắn, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung. "Tuyệt đối sẽ không. "

"Ân! Anh cũng tuyệt đối sẽ không. " Hắn kéo tay cô xuống, thân mật hôn lên bàn tay cô, như muốn chứng minh lời thề của hắn sẽ không bao giờ thay đổi.

"Vậy. . . Em muốn vào nghỉ ngơi!" Duỗi thẳng người, vỗ vỗ thắt lưng, cô bắt đầu ngáp dài. "Em muốn anh ôm em lên giường!"

Cô làm nũng mở ra hai tay, hắn thì thuận theo một phen ôm lấy cô, ôn nhu ôm cô trở về phòng ngủ, đem cô nhẹ nhàng đặt lên giường, cẩn thận đắp chăn lên.

"Tri Mặc!" Cô khẽ gọi hắn.

Hắn dừng bước lại, quay đầu nhìn cô.

"Anh biết em rất thích anh chứ?"

Trên mặt hắn lộ ra một mảnh ửng hồng, không hiểu nhìn cô đột nhiên bật thốt ra câu nói khiến hắn kinh ngạc.

"Anh biết!" Hắn có lẽ từng chịu qua tổn thương, nhưng hắn nguyện ý lại một lần nữa tin tưởng —— tin cô, một cô gái dám lớn tiếng nói muốn hắn.

"Vậy. . . Mặc kệ em có thân phận gì hoặc có quá khứ thế nào, anh cũng sẽ không rời bỏ em chứ?" Cô hơi chút khẩn trương hỏi.

Mặc dù hắn hôm nay không có bắt buộc cô nói ra tất cả, nhưng cô biết rất rõ, sự tình luôn có một ngày bị vạch trần, hơn nữa có vết xe đổ lúc trước, cô không thể không cẩn thận, vì cô sợ, nếu tình cảm của bọn họ không sâu đậm giống như cô tưởng tượng. . . Vậy bọn họ sẽ biến thành như thế nào đây?

Cô thực sự không muốn dùng thủ đoạn cứng rắn buộc hắn lưu lại, cô không có biện pháp lừa gạt bản thân miễn cưỡng làm hai người vui vẻ, dù cho giữa bọn họ từng có tình yêu, cũng sẽ vì sự ép buộc mà chậm rãi héo rũ, hắn trầm tĩnh nhìn cô, giống như muốn xem thấu sự khẩn trương và bất an nói không nên lời trong mắt cô, không gian bỗng nhiên lặng yên, tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

"Anh nói rồi anh sẽ không buông tay đi?" Hắn hỏi lại.

Cô nhìn hắn, gật gật đầu.

Hắn lại tiếp tục nói: "Mỗi người ai cũng có quá khứ, có những chuyện hoặc bí mật không muốn ai biết, anh không có biện pháp can thiệp quá khứ của em, không được cũng không thể đi phê phán quá khứ của em hoặc bài xích nó, anh chỉ có thể tiếp thu, cho dù đó là một đoạn quá khứ làm cho người ta không thoải mái, thế nhưng anh sẽ không nói cái gì, đương nhiên lại càng không vì như vậy mà rời bỏ em. Em sẽ vì trong quá khứ anh từng qua lại với mấy người phụ nữ mà rời bỏ anh sao?"

"Em. . . " Cô nghiêng đầu vẻ mặt buồn rầu nói: "Em rất khó tưởng tượng bộ dáng anh có rất nhiều phụ nữ!"

Cô thực sự rất khó tưởng tượng bộ dáng hắn ‘lưu luyến bụi hoa’, không nói đến tưởng tượng, chỉ mới đặt giả thuyết thôi đã thấy không thể thành lập rồi.

Dù sao người có mắt cũng nhìn ra được, điều này không có khả năng—— hắn sẽ có rất nhiều người phụ nữ sao? Bằng hắn? Tính cách bảo thủ lại cổ lỗ sỉ kia?

Vậy hắn phải một lần nữa đầu thai thì mới có khả năng đó nha!

Lời cô nói là vô tâm, nhưng lại khiến hắn xấu hổ không biết đáp lại như thế nào, nguyên bản vẻ mặt nghiêm túc trong nháy mắt suy sụp hơn phân nửa.

"Này. . . Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là anh muốn nói. . . Anh là muốn nói. . . "

"Anh muốn nói cái gì cũng có thể, từ từ nói. " Cô an ủi hắn, để cho hắn bình tĩnh lại.

Hắn hít một hơi thật sâu, mới mở miệng nói ra câu dở dang vừa rồi. "Anh muốn nói là, em sẽ vì quá khứ không tốt của anh hoặc là xuất thân không tốt, mà bài xích anh sao?"

"Sẽ không. " Cô ngay cả nghĩ cũng không cần liền trực tiếp trả lời. "Là tuyệt đối sẽ không nha!"

Cô lại lần nữa cường điệu, sợ hắn lại không tin.

Nhìn cô nghiêm túc biểu tình cường điệu, hắn không khỏi bật cười ra tiếng. "Anh biết ngưemơi sẽ không, cho nên anh đương nhiên cũng sẽ không a! Chúng ta là giống nhau, em hiểu không?" Tiếng nói tao nhã mềm nhẹ thì thầm ở bên tai cô.

"Ân!" Cô đã hiểu.

Hiểu được hai người tâm tư liên thông, hiểu được kỳ thực tại trong đoạn tình cảm này, bỏ ra không có người nào nhiều hơn hoặc ít hơn, vì bọn họ đều lấy tâm tình giống nhau mà đối đãi với đối phương.

"Em biết. " Cô thỏa mãn thở dài.

Như vậy là đủ rồi, thực sự đủ rồi!

Một người phụ nữ muốn thực sự không nhiều, một tình yêu đơn giản, một người yêu chân thành, như vậy, còn có cái gì phải tiếc nuối?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.