Tình Nhân Đệ Đệ

Chương 6: Chương 6




Trong đầu Trình hành Ngữ nhanh chóng hiện lên một hình ảnh xinh đẹp, trong nháy mắt trong con ngươi bắn ra ánh sáng đủ màu sắc,hắn cảm thấy cuộc sống có them học trưởng, người của hắn sinh ra được nhiều màu sắc rực rỡ .

Không biết Bình Thụ Bạch nghe xong lời nói đó, mặt hắn đen hơn phân nửa.

“Là ai nói với cậu, anh sẽ nấu cơm cho cậu ăn?” Hắn muốn giết người lắm miệng đó!

“Cái gì? Học trưởng không biết nấu cơm?” Khuôn mặt tuấn tú hưng phấn của Trình Thành Ngữ nhất thời suy sụp xuống, hắn rất thất vọng đó! “Làm sao như vậy nha? Dì rõ ràng có nói qua học trưởng nấu ăn rất ngon, ở nhà học trưởng đều nấu cơm cho dì ăn --”

“Anh sẽ nấu cơm.” Bình Thụ Bạch cũng không tính phủ nhận.

“Thật sự!” Khuôn mặt tuấn tú của Trình Thành Ngữ ban đầu thất vọng trong nháy mắt chuyển sang dáng vẻ hưng phấn.

“Nhưng -- anh không nấu cho cậu ăn.”

Không nghĩ tới Bình Thụ Bạch lại bổ sung một câu như vậy. Lập tức giống như có gáo nước lạnh tạt vào Trình Thành Ngữ.

Khuôn mặt tuấn tú của Trình Thành Ngữ lại suy sụp xuống.“Tại sao?”

“Không tại sao gì hết, chỉ là không muốn nấu cho cậu ăn.” Bình Thụ Bạch cố ý nói xấu.

“Nhưng em là em trai của anh, là người thân của anh nha!” Trình Thành Ngữ nhanh lên tiếng nhắc nhở hắn.

“Cũng không thân thiết lắm .” Hắn khinh thường hừ một cái!

“Nhưng mà em thích anh.”

“Nhưng mà anh không thích cậu nha.” Bình Thụ Bạch nói lời tàn nhẫn.

Hắn thật sự không phải cố ý , chẳng qua là hắn rất chán ghét vẻ mặt cam chịu của Trình Thành Ngữ, động một chút hắn liền đem chữ “Thích” treo ngoài miệng theo thói quen.

Chợt nghe được học trưởng nói “Chán ghét”, khuôn mặt tuấn tú của Trình Thành Ngữ phút chốc tái xanh, dáng vẻ bi thảm kia so với thất tình còn thảm hơn mấy trăm lần.

Bình thụ bạch vốn định nói tiếng xin lỗi, nhưng mà tưởng tượng đến nếu hắn nói xinh lỗi,Trình Thành Ngữ nhất định lại được voi đòi tiên sau đó động một chút nói lời mập mờ làm cho hắn cảm thấy không chịu nổi, cho nên, hắn cứng rắn không nói lời xinh lỗi.

Hai người trầm mặc một lúc lâu,Trình Thành Ngữ rốt cục ngẩng đầu nói: “Học trưởng không nấu cơm cho em ăn cũng không sao --”

Bình Thụ Bạch không nói gì, bởi vì, hắn cảm thấy hắn vốn không có nghĩa vụ phải chăm sóc Trình Thành Ngữ, cho nên, hắn không nấu cơm cho Trình Thành Ngữ ăn, vốn không có quan hệ.

Hừ! Hắn cần Trình Thành Ngữ chấp nhận lời nói của hắn nha!

Bình Thụ Bạch quyết định đeo mặt nạ làm bộ như không sao cả, hơn nữa, khi nghe được Trình Thành Ngữ nói không ăn món ăn hắn nấu cũng không sao , trong lòng vô duyên vô cớ nổi lên chút thất vọng.

Chẳng qua là, hắn thật không ngờ Trình Thành Ngữ còn có câu dưới chưa nói.

Trình Thành Ngữ quyết định .“Vậy sau này để em nấu cơm cho học trưởng ăn.” Về sau ba bữa cơm sẽ do hắn nấu .

“Cậu được không?” Tuy rằng Bình Thụ Bạch không muốn nói chuyện với Trình Thành Ngữ, nhưng theo lòng hiếu kỳ,hắn vẫn là nhịn không được hỏi lại. Dù sao, Trình Thành Ngữ từ nhỏ đến lớn đều sống trong sung sướng,ba bữa cơm đều có người thu xếp, hắn không tin quý công tử Trình Thành Ngữ kia có thể nấu được ba bữa cơm!

Trình Thành Ngữ lắc đầu nói: “Em không biết nấu, nhưng mà em có thể học.”

“Học?!” Bình Thụ Bạch giống như nghe được một câu chuyện cười,dùng cái mũi hừ lạnh ra.

“Anh không tin quyết tâm của em?”

“Tin, làm sao tin được nha.” Bình Thụ Bạch rất không có thành ý nói, chẳng qua là hắn thực hoài nghi Trình Thành Ngữ có phải bị sốt hay không? Phải biết rằng học nấu ăn không phải giống như học tiểu học,người không có kiên nhẫn căn bản không vào được phòng bếp .

Nhưng mà hắn mặc kệ Trình Thành Ngữ kia! Hắn cho rằng chỉ cần Trình Thành Ngữ gặp thất bại, tự nhiên sẽ buông tha cho việc mình không có khả năng, cho nên hắn sẽ để Trình Thành Ngữ thu xếp bữa tối!

Bình Thụ Bạch xoay người đi thẳng đến lầu hai, trở lại phòng hắn sửa sang lại hành lý.

Mẹ hắn thật đáng ghét lại đem phòng đang ở đi bán, hại hắn hiện tại phải vào ở nhà họ Trình, cùng với người điên Trình Thành Ngữ ở chung một chỗ.

A! Nếu không phải ở chung một nhà, không thể không nói chuyện, hắn thật đúng là lười nói chuyện với Trình Thành Ngữ !

Mỗi lần nói chuyện với Trình Thành Ngữ, hắn luôn bị lời nói mập mờ của Trình Thành Ngữ nhiễu loạn, hại hắn hiện tại chỉ cần vừa thấy Trình Thành Ngữ, trái tim giống như là phát bệnh, tim đập một phút đồng hồ nhảy đến một trăm năm mươi lần a.

Muốn chết! Nếu còn như vậy nửa, hắn xác định mình sẽ giống như Trình Thành Ngữ, trở nên rất không bình thường, cho nên hắn phải rời xa Trình Thành Ngữ càng xa càng tốt.

Nhìn thấy Bình Thụ Bạch đi lên lầu,Trình Thành Ngữ lúc này cũng rất ngoan, hắn cũng không đi gây rối với Thụ Bạch,bởi vì, hắn phải đi ra cửa mua thức ăn. Nhưng trước khi mua thức ăn,Trình Thành Ngữ quyết định phải đi mua một quyển sách dạy nấu ăn về nghiên cứu trước.

???

Trình Thành Ngữ ở trong phòng bếp đến trưa .

Phòng bếp nhanh chóng bị hắn thiêu hủy,cuối cùng, hắn mới cố gắng nấu xong ba món ăn một nồi canh.

Nấu xong đồ ăn,Trình Thành Ngữ lập tức chạy đến lầu hai gọi Bình Thụ Bạch xuống ăn cơm.

Bình Thụ Bạch vốn là muốn nói với Trình Thành Ngữ: Không cần, hắn vừa mới ăn nom rồi . Nhưng khi hắn nhìn thấy đầu Trình Thành Ngữ dính đầy tro than, bận rộn túi bụi còn người thì đổ đầy mồ hôi, thoạt nhìn rất mệt mỏi, hắn muốn nói nhưng không thể mở miệng ra.

Vì hắn không đành lòng cự tuyệt ý tốt của Trình Thành Ngữ!

Gặp quỷ ! Hắn thế nhưng không đành lòng cự tuyệt ý của Trình Thành Ngữ.

Sắc mặt của Bình Thụ Bạch bởi vì lời nói trong miệng không thể thuận lợi nói ra mà trở nên méo mó biến hình, trải qua giãy dụa, mới bước ra cửa phòng,hắn vô cùng khó chịu dùng sức đóng sầm cửa.

“Rầm” một tiếng, hắn đem cửa phòng đóng lại.

Trình Thành Ngữ bị hắt làm hết hồn.

“Học trưởng, tính tình của anh hình như không tốt lắm.” Không giống theo suy nghĩ của hắn.

“Ai cần cậu lo!” Bình Thụ Bạch tức giận quay lại quát hắn một câu.

Trình Thành Ngữ cũng không tức giận hắn,chẳng qua là cười theo nói: “Học trưởng có phải đã đói bụng hay không, cho nên mới tức giận?” A! Đều là hắn không tốt, nâu cơm nấu liền bốn tiếng, học trưởng đương nhiên chờ không kịp mà đói bụng.

“Ngày mai em sẽ nấu nhanh một chút. A -- nếu không,sáu giờ sáng ngày mai em sẽ rời giường nấu bữa sáng, nhưng~~ sáu giờ có muộn quá hay không ? Nếu không, em năm giờ rời giường,Nhưng...... theo tốc độ của em, có thể năm giờ cũng không kịp, nếu không – thì bốn giờ......”

“Ngừng!” Bình Thụ Bạch không thể không cắt đứt lời lãi nhãi của Trình Thành Ngữ,hắn nhìn Trình Thành Ngữ nói: “Cậu không cần rời giường sớm như thế.”

“Tại sao?”

“Bởi vì anh một chút cũng không muốn ăn bữa sang do cậu làm.” Miệng của Bình Thụ Bạch rất xấu, bởi vì, hắn muốn Trình Thành Ngữ hiểu tình hình thực tế, hắn không muốn nhận ý tốt của cậu ta.

Hai mắt của Trình Thành Ngữ mở thật to , hắn nhìn Bình Thụ Bạch thật lâu, hoắc mắt, hắn đột nhiên cười rạng rỡ.“Học trưởng, anh không phải đang đau lòng vì em dậy sớm như vậy sẽ ngủ không đủ, ảnh hưởng đến sức khỏe? Không sao, buổi tối em có thể ngủ sớm một chút, như vậy sẽ không sợ ngủ không đủ, em ngày mai nhất định có thể rời giường lúc bốn giờ làm bữa sáng .”

Bình Thụ Bạch thật sự bị Trình Thành Ngữ làm tức đến thở không được .

Hắn thật sự hoài nghi, trên đời này tại sao có người có thần kinh không bình thường như Trịnh Thành Ngữ…….

Đối trình thành ngữ, Bình Thụ Bạch chỉ có thể giơ cờ đầu hàng .

Hắn --đành ngoan ngoãn đi ăn cơm.

Bình Thụ Bạch ngồi ở trước bàn ăn, Trình Thành Ngữ luôn luôn được người ta hầu hạ giờ thì giúp Bình Thụ Bạch xới cơm, gắp thức ăn.

Thật vất vả chờ Bình Thụ Bạch ăn một miếng,Trình Thành Ngữ giương mắt thật to nhìn phản ứng của Bình Thụ Bạch.

“Thế nào, ăn ngon không?”

Bình Thụ Bạch nhíu lại lông mày, chịu đựng thống khổ, miễn cưỡng nuốt xuống, cuối cùng, hắn vẫn là không để cho đồ ăn phun ra, quay về nói một câu, “Khó ăn, thật sự là khó ăn muốnchết. Cơm thì cứng , đồ ăn thì ngọt .”

Trình Thành Ngữ thật là đần muốn chết a.

Nhưng Bình Thụ Bạch rất có lương tâm, hắn dám đem câu oán giận cuối cùng nuốt vào trong cổ họng, bởi vì hai câu phê bình trước đó,Trình Thành Ngữ cũng đã không thể chống đỡ .

Hắn một chút cũng không chịu tin đồ ăn hắn nấu lại khó ăn đến thế.

Trình Thành Ngữ thật nhanh tự xới một chén cơm cho mình, gắp một miếng đồ ăn, đưa đến miệng,nhai hai cái.

Nhất thời, hắn nhướng mày, lập tức đem đồ ăn đầy miệng toàn bộ cấp nhổ ra.

Cơm này cứng quá, đồ ăn lại ngọt --“Thật sự rất khó ăn!” Lúc này Trình Thành Ngữ rốt cục tin tưởng tay nghề hắn thật là rất kém cỏi.

“Không sao, để em nấu lại.”

Trình Thành Ngữ tuyệt không nổi giận, hắn dọn dẹp đồ ăn trên bàn, chuẩn bị vào trong bếp cố gắng nấu lại.

Bình Thụ Bạch mặc kệ hắn, hắn chờ Trình Thành Ngữ cảm thấy phiền phức , tự nhiên sẽ biết khó mà lui, không bao giờ ... đến làm phiền hắn, cho nên, hắn lại vào trong phòng, đi lắp ráp máy tính của hắn.

Đợi một cái, là đợi qua ba tiếng đồng hồ.

Làm khi Bình Thụ Bạch đi ra khỏi phòng, hắn nghe được dưới lầu thỉnh thoảng truyền ra thanh âm choang ….

Trình Thành Ngữ...... Hắn không phải còn đang học nấu cơm chứ?!

Bình Thụ Bạch không dám tin, liền rón ra rón rén chạy xuống lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.