Với khối băng, Lí Trọng nói sẽ giữ lại trong tủ lạnh. Nhiều năm về sau, hai khối băng sẽ như những bức tượng ở quảng trường Thiên An Môn, vĩnh viễn lưu truyền hậu thế.
– “Anh đừng vô nghĩ như vậy, đem chôn nó dưới gốc cây này đi. Đến đầu mùa xuân, nó sẽ thành nước, nuôi sống thân cây này. Mình đặt tên cây là đoàn tụ đi! Haha”. Nói xong, Vương Nam tự biên tự diễn cười.
– “Em thần kinh a”. Chẳng qua nói xong, Lí Trọng liền làm theo lời Vương Nam.
Về đến xe, Vương Nam mới nhớ phải đánh đấu, nếu không sau này sẽ không tìm thấy cây. Lục lọi trên xe nửa ngày, cậu mới tìm được một con dao nhỏ, chạy đến thân cây đánh dấu.
Xong mọi chuyện, trời đã sẫm tối. Lí Trọng nói đi ăn đi, sắp chết đói rồi.
– “Anh đừng nóng vội. Đi, em đưa anh đến một nơi”.
Vào đến quán rượu Á Châu, Lí Trọng mới hiểu được mọi chuyện. Anh vì tình cảm Vương Nam mà có chút cảm động. Ngoài miệng lại nói: “Em không phải mới kiếm được ít tiền đã tiêu hoang đi? Cũng không như trước kia ngày nào cũng tìm anh ăn cơm?”.
– “Anh dám bỏ mặc em? Nếu có ngày đó, đợi xem em xử lý anh thế nào?”.
Lí Trọng một phát đẩy ngã Vương Nam ra giường, “Đừng nói ngày nào đó, nhìn xem hôm nay anh xử lý em thế nào”. Không khí đêm đó càng ôn tồn ngọt ngào không cần nhiều lời. Qua một đêm, lúc Vương Nam dùng máy cạo giúp Lí Trọng cạo râu, Lí Trọng nhắm mắt nói một câu, làm Vương Nam không bao giờ quên. Anh nói đây là sinh nhật khó quên nhất của mình.
Đây cũng là lần sinh nhật duy nhất Vương Nam ở bên cạnh anh. Lúc đó, Lí Trọng 30 tuổi.
Năm 1997 dần đến những ngày cuối, Vương Nam chưa từng nghĩ đến, năm 1998 sắp đến lại lần nữa nhấn chìm cậu trong vực sâu không chút ánh sáng.
Đến Tết âm lịch, trong 3 ngày Tết, Lí Trọng lái xe đưa Vương Nam về nhà. Mẹ Vương Nam thấy Lí Trọng đến liền hết sức nhiệt tình. Hai năm trước khi khám bệnh, người ta ít nhiều có ơn với mình. Hiện tại Lí Trọng đến, khiến mẹ Vương Nam làm cả một bản mỹ vị, khoản đãi khách quý.
Trên bàn rượu, Lí Trọng nói với Vương Nam: “Năm nay lại kiếm thêm ít tiền, mua một căn hộ rồi phụng dưỡng dì thôi”.
Mẹ Vương Nam nói: “Dì không muốn phiền phức nó. Nó chỉ cần nhanh chóng tìm người yêu, kết hôn là dì mới yên lòng”.
Vương Nam liếc Lí Trọng, oán giận anh khơi mào đề tài.
– “Lí Trọng, con sắp kết hôn phải không?”.
– “Khụ, dì, đừng nói nữa, xong rồi”. Lí Trọng khinh miêu đạm tả.
– “Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Con tốt như vậy, cô gái nào chẳng thích? Dì nếu có con gái cũng sẽ gả cho con”.
– “Mẹ, vậy mẹ gả con cho anh ấy là được rồi”. Vương Nam cười ha ha, thử thăm dò mẹ.
– “Con nếu là con gái, mẹ sẽ gả ngay”. Mẹ Vương Nam cười đáp lại.
Trái lại, Lí Trọng cả kinh. Vương Nam nói vậy cũng quá lớn mật đi, cậu không sợ bị mẹ phát hiện sao?! Anh vội vàng nói sang chuyện khác.
– “Dì, dì cũng sắp về hưu phải không?”.
– “Đúng vậy, hết năm nay sẽ về hưu. Dì cũng không muốn làm thêm. Hiện tại học sinh rất khó quản lý, có nói thế nào chúng nó cũng không nghe lời trong khi trường học chỉ chăm chăm vào thành tích. Áp lực quá lớn, hết năm nay dì sẽ nghỉ”.
– “Một mình người ở đây sẽ tịch mịch”.
– “Nếu không ta làm sao chăm sóc được cho Vương Nam. Không chừng hai năm nữa nó sẽ kết hôn, sinh con. Dì có thể giúp nó trông cháu. Nhưng không hiểu đứa nhỏ này nghĩ gì, chưa từng dắt bạn gái về ra mắt dì. Lí Trọng, con lớn tuổi hơn nó nên chắc quen nhiều, có điều kiện thì giới thiệu cho Vương Nam vài cô. Đứa nhỏ này thế nhưng da mặt rất mỏng, không bao giờ theo đuổi người khác”. Mẹ Vương Nam không nói đến đề tài này sẽ ăn không ngon.
– “Được rồi được rồi, mẹ gấp làm gì? Con sự nghiệp còn chưa có, lấy gì kết hôn?”.
– “Con xem con xem, đứa nhỏ này chính là như vậy. Con chỉ cần nói đến vấn đề này, nó sẽ lấy sự nghiệp ra viện cớ. Mọi người sao không ai nhắc đến lí do này, chỉ có mình nó”.
– “Dì, con chỉ muốn nói. Vương Nam còn trẻ, chỉ mới hơn 20 thôi, kì thực dì cũng đừng lo lắng quá. Dì xem, con đã 30 rồi, chẳng phải cũng như cậu ấy sao?”. Lí Trọng giải vây cho cậu.
– “Nó sao có thể như con? Sự nghiệp con tốt như vậy, tìm một cô gái tốt không phải rất dễ dàng sao? Vương Nam hiện tại còn chưa có gì, khụ, dì cũng không phải muốn quản nó như vậy”. Mẹ Vương Nam bất đắc dĩ.
– “Dì yên tâm đi, Vương Nam tốt lắm. Hiện tại người trẻ tuổi quyết đoán lắm. Vương Nam có cách nghĩ của cậu ấy, dì đừng lo lắng quá”. Lí Trọng lại tiếp tục giải vây. Vương Nam nhìn anh, mắt lộ ra ý cười.
Trờ lại phòng Vương Nam, cậu liền ôm lấy vai Lí Trọng trêu đùa: “Không ngờ anh còn có tài thuyết phục”.
– “Anh là ai chứ? Nói cho em biết, em nếu muốn mẹ tiếp nhận, cũng đừng thẳng thừng với mẹ như vậy”.
– “Biết rồi”. Vương Nam bị Lí Trọng chê trách vẫn cảm thấy thoải mái.
Lí Trọng ở lại nhà Vương Nam 2 ngày mới rời đi. Vương Nam vì công ty riêng, cũng không cần gấp gáp quay về, hơn nữa trong Tết công ty không có công trình. Cậu định qua Tết nguyên tiêu mới quay về.
Lí Trọng đi rồi, mẹ Vương Nam không ngừng truy vấn, Lí Trọng xảy ra chuyện gì, sao lại chia tay bạn giá? Người kia có phải rất trăng hoa không? Vương Nam trong lòng nghĩ thầm, tất cả còn không phải vì con trai mẹ? Nhưng ngoài miệng lại nói mẹ không mệt sao, chia tay thì chia tay, quản làm gì? Mẹ Vương Nam bất đắc dĩ nhéo tai cậu, la mắng: “Mẹ lo cho con, con cũng chê phiền phải không? Đứa con xấu!”.
Một tối nọ, hai mẹ con ăn cơm xong không việc gì làm. Mẹ Vương Nam mở TV xem phim, còn cậu vô vị tìm tập ảnh gia đình xem lại. Lúc ba còn trên đời, cả nhà họ chụp rất nhiều ảnh. Vương Nam ngày bé có rất nhiều ảnh, chẳng qua hiện tại xem lại, có chút ngây ngốc. Nhìn những hình ảnh nhuốm màu thời gian, Vương Nam cảm thấy thời gian trôi như nước chảy, khiến người ta không kịp quay đầu.
– “Mẹ, ba mất cũng nhiều năm rồi. Mẹ không muốn tìm một ai khác sao?”. Nhìn nụ cười thực hạnh phúc của mẹ trong ảnh, Vương Nam biết vài năm qua, nàng sống thực không dễ dàng.
– “Con nói bậy bì gì? Mẹ con già rồi nên con sợ phải nuôi cơm đúng không?”.
– “Không phải, con chỉ cảm thấy mẹ sống một mình cũng không dễ dàng. Mẹ nếu có người thích hợp, cũng đừng lo lắng cho con, con lúc nào cũng tán thành”.
– “Con muốn giới thiệu đối tượng ẹ? Không sợ người đời cười chê sao? Việc tốt nhất con có thể làm, là nhanh tìm bạn gái rồi kết hôn đi. Chuyện của mẹ con đừng bận tâm”. Mẹ Vương Nam cấp tốc dời đề tài sang cậu.
– “Mẹ, con không muốn kết hôn. Con sẽ chăm sóc mẹ cả đời”. Vương Nam đột nhiên thổ lộ nỗi lòng.
– “Đừng nói bậy. Con tốt xấu gì cũng phải kết hôn. Khụ, mẹ cũng đã qua nửa đời người, không còn gì mong chờ, chỉ mong con thành công. Nếu có con, mẹ sẽ giúp chăm cháu”. Dưới ánh đèn, Vương Nam đột nhiên cảm thấy mẹ có chút già nua, không phải là một giáo viên trung học thấn thái sáng láng trong trí nhớ của cậu. Đột nhiên Vương Nam thấy khóe mắt cay cay.
– “Vương Nam, nói thật đi, con thực sự không có người yêu?”.
– “Không có, mẹ, nếu con không kết hôn, có phải mẹ rất buồn không?”.
– “Sao lại không kết hôn? Con nếu không kết hôn, mẹ biết ăn nói thế nào với ba con?”. Nhắc đến ba, Vương Nam lại đau lòng, nhớ đến người cha đã từng một thời oanh liệt của mình.
– “Vương Nam, nghe lời mẹ đi. Nam nhân là phải kết hôn. Kết hôn rồi, con sẽ hiểu thế nào là trách nhiệm, cũng sẽ thành thục hơn rất nhiều. Hai năm nữa nếu con muốn bay nhảy, mẹ sẽ không ép con. Nhưng qua hai năm, con nhất định phải mang về ẹ một cô con dâu”.
Những lời này của mẹ, làm Vương Nam bỏ hết mọi ý niệm vừa nghĩ ra. Cậu không đành lòng làm tổn thương mẹ gì. Huống hồ, cậu có lí do gì để làm mẹ, người xem cậu còn hơn sinh mệnh của mình, phải thất vọng?!