Tình Nhân Đến Trong Mùa Gió

Chương 71: Chương 71




Mẹ Vương Nam đang trong thời gian nghỉ hè, liền lên thành phố thăm con trai. Nàng có vài thủ tục phải đến cơ quan hành chính, nhưng chủ yếu là vì muốn thăm con. Không ngờ lần viếng thăm này, nàng lại phát hiện bí mật của cậu, khiến hai gia đình nháo nhào một phen.

Đêm trước, mẹ Vương Nam gọi điện, nói muốn lên chơi. Vừa nghe xong, Vương Nam cũng thực vui vẻ. Bởi từ khi tốt nghiệp đi làm đến này, dịp Tết cậu mới có dịp về nhà hiếu để với mẹ. Mặt khác lại có chút không vui, có lẽ thời gian tới mình không thể gặp Lí Trọng nhiều như trước. Nhưng có lẽ mẹ cũng không ở lại lâu, phỏng chừng một, hai tháng là phải trở về. Mình và Lí Trọng cẩn thận một chút, có lẽ sẽ không vấn đề gì. Buổi tối, cậu gọi điện cho Lí Trọng, nói ngày mai mẹ sẽ đến. Lí Trọng liền bảo sẽ đi đón. Vương Nam nói “không cần, em tự đi đón được rồi. Nhưng khoảng thời gian này, anh không thể qua nhà em”.

– “Không sao, nếu em nhớ anh, thì cứ đến chỗ anh đi”.

Vương Nam ha hả cười. Lần trước sau khi cãi nhau xong, tâm trạng hai người thoải mái hơn nhiều. Cả hai cũng ngày càng gắn bó hơn.

– “Ngày mai mấy giờ dì đến? Anh cũng đi đón”.

– “Khoảng 3 giờ chiều. Nếu anh bận thì không cần đi”.

– “Vậy chiều mai anh qua đón em, sau đó chúng ta cùng đi”.

Cúp máy, Vương Nam đơn giản thu dọn phòng một chút. Hi vọng khi mẹ đến, sẽ nhìn thấy căn phòng sạch sẽ, tinh tươm hơn. Nhưng cậu lại quên không cất đi một quyển sách, khiến ình rất phiền toái về sau.

Hôm sau, Vương Nam cùng Lí Trọng đi đón mẹ. Tối đến, Lí Trọng mời cơm, liên làm mẹ Vương Nam khách khí không thôi.

– “Ra ngoài ăn làm gì? Ở nhà dì nấu vài món là được rồi”.

– “Dì đừng từ chối. Sau lần này, hằng ngày con sẽ qua đây ăn nhờ cơm”.

Lí Trọng lái xe đưa mẹ con Vương Nam vào Hải Cảng Thành, một bữa cơm này cũng tốn hơn hai nghìn tệ. Làm mẹ Vương Nam tiếc tiền không thôi, lại xuýt xoa sao anh tiêu tiền như nước.

Đưa hai người về nhà, Lí Trọng lập tức đi. Lúc này mẹ Vương Nam mới có thời gian nhìn đến phòng ốc của con. Căn phòng thu dọn rất sạch sẽ, đây là truyền thống sinh hoạt của nhà bọn họ. Vương Nam hẳn nhiên sẽ kế thừa tính ngăn nắp của cha mẹ mà dọn phòng.

– “Mẹ ngủ ở giường đi, con ngủ trên sô-pha”. Mẹ Vương Nam liền không nỡ, cố ý không cho con ngủ trên ghế.

– “Nếu biết phòng con nhỏ vậy, mẹ đã không đến chơi. Thôi mẹ chỉ ở vài ngày thôi. Nếu không lại ảnh hưởng đến sinh hoạt của con”.

Vương Nam ấn mẹ xuống giường, lập tức nói: “Mẹ ở thêm đi. Ngày mai con đi mua thêm một chiếc giường. Hơn nữa ngày thường con cũng hay ngủ ở sô-pha”.

– “Có giường sao không ngủ, ngủ sô-pha làm gì?”.

– “Lâu lâu Lí Trọng sẽ đến. Anh ấy ngủ giường, con ngủ sô-pha”. Vương Nam muốn chuản bị tâm lý ẹ.

– “Hai đứa con thân đến vậy sao? Đứa nhỏ kia không có nhà?”.

– “Sao lại không có nhà? Nhưng đôi khi uống nhiều, sẽ ghé chỗ con ngủ tạm”.

– “Hai đứa sao lại trẻ con vậy? Đều đã lớn đến thế này rồi lại đi uống rượu, rồi ngủ nhờ nhà người khác?”. Mẹ Vương Nam thở dài một hơi. Nàng không hiểu người trẻ tuổi nghĩ gì.

– “Ai, Vương Nam, sao bữa cơm tối nay lại đắt tiền như vậy? Hôm nào chúng ta cũng mời lại một lần đi, để mẹ khỏi xấu hổ với người ta. Cha mẹ cậu ta có ở đây không? Lúc đó cũng nên mời họ một lần. Chúng ta không cần đến nhà hàng quá sang trọng, chỉ cần đến một quán rượu thân mật là được rồi. Ah, lần này mẹ có mang tiền cho con”. Nói rồi lại lôi trong túi một phong thư tiền, đưa cho Vương Nam.

– “Trong này có 5 nghìn tệ, con cầm dùng đi”.

– “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Con có tiền, còn chưa kịp kính hiếu người, người lại cho thêm con. Không lấy”. Vương Nam đặt phong thư vào tay mẹ.

– “Đứa nhỏ này, còn khách khí với mẹ làm gì? Tiền này con cứ cầm đi, hai ngày tới mẹ xem xem con còn thiếu thứ gì, lại mua thêm cho con”. Mẹ Vương Nam đem phong bì đặt ngay bàn trà trên đầu giường. Trên bàn có tấm ảnh chụp khiến nàng chú ý. Đó là bức ảnh hai người chụp vào sinh nhật Lí Trọng. Trong ảnh, hai người vui vẻ cầm khối băng có khắc tên mình.

– “Đây là chụp lúc nào?”. Mẹ Vương Nam cầm bức ảnh, cẩn thận ngắm một hồi.

– “Sinh nhật Lí Trọng năm ngoái”. Vương Nam bề ngoài làm như không có việc gì, nhưng nội tâm lại cực kỳ khẩn trương. Đêm qua, cậu đã định cất bức ảnh đi. Nghĩ qua nghĩ lại, vẫn là đặt ở nơi này. Thứ nhất có thể xem phản ứng của mẹ, thứ hai ảnh này cũng không có gì quá đáng, nhìn không ra chút gian tình nào.

– “Hai người thân nhau như người một nhà a. Vương Nam, con phải nhớ, quan tử chi giao đạm như nước. Các con hiện tại thế này, nhưng cũng dễ dàng trở mặt thành thù”. Mẹ Vương Nam buông ảnh xuống.

– “Bọn con sẽ không như vậy”.

– “Con đừng như vậy. Cuộc đời mẹ, ăn muối còn nhiều hơn ăn cơm. Mẹ từng gặp rất nhiều người, yêu đến muốn giao cả trái tim cho đối phương, nhưng qua vài năm, lại trở thành thù. Con chưa từng nghe câu vật cực tất phản sao? Thân thiết quá đương nhiên sẽ quên mất chuyện đúng mực”.

– “Được rồi, mẹ, con biết rồi. Người nhanh ngủ đi”. Vương Nam sợ mẹ bắt đầu giáo huấn. Tắt đèn, Vương Nam nằm ngửa trên sô-pha, cảm thấy hôm nay cực kỳ thành công. Lí Trọng lại lần nữa chiếm được cảm tình của mẹ. Mình mạo hiểm trưng ảnh chụp ra, mẹ cũng không nghi ngờ gì. Lí Trọng nói đúng, chuyện gì cũng cần có thời gian. Vương Nam càng nghĩ càng kiên định. Trờ người, sau đó trầm trầm ngủ.

Trái lại, mẹ Vương Nam trở mình vài lần vẫn không ngủ được. Khi mới nhìn thấy bức ảnh kia, lòng nàng liền khó chịu. Đứa con hư, trong nhà không có bức ảnh gia đình nào, thế nhưng lại chưng ảnh chụp cùng một nam nhân. Hai người thân đến thế nào rồi, mà Vương Nam lại để ảnh chụp chung như vậy? Mẹ Vương Nam thực sự không hiểu, nhưng lại tự trấn an, có lẽ người trẻ bây giờ ai cũng như vậy.

Vương Nam ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, khi cậu tỉnh lại, mẹ đã nấu xong bữa sáng. Cậu lười biếng vặn người, trong miệng hạnh phúc la hét: “Có mẹ thực tốt”. Mẹ cười nhìn cậu. Ăn cơm xong, Vương Nam liền đi làm. Trong nhà chỉ còn lại mỗi mình nàng. Mẹ Vương Nam quyết định hôm nay sẽ tổng vệ sinh phòng con trai. Gian phòng nhìn chung khá sạch sẽ, nhưng thực ra cũng chỉ là ngăn nắp mà thôi. Sáng này lúc làm cơm, nàng phát hiện tường nhà bếp dính đầy mỡ. Buồng vệ sinh cũng nên tẩy trừ. Đứa con này dọn nhà cũng chỉ là bề ngoài, nhìn kỹ lại, kỳ thực khắp nơi đầy tro bụi.

Mất gần một buổi sáng, mẹ Vương Nam mới dọn xong nhà bếp và phòng vệ sinh. Đến giữa trưa, nàng mệt đến xương sống thắt lưng đều đau. Đặt mông ngồi trên sô-pha, đấm lưng thư giãn. Nàng cảm thán tuổi tác quả không buông tha ai. Nghỉ ngơi một hồi, lại thu dọn phòng khách và phòng ngủ.

Dưới chân bàn trà có vài cuốn sách báo. Mẹ Vương Nam thuận lợi cầm lên thu dọn. Trong đó có một cuốn khiến nàng chú ý. Cuốn sách này Vương Nam vừa mua cách đây không lâu. Xem xong một lần liền quên đi. Nhưng cậu quên mất mẹ mình là giáo viên, luôn rất nhạy cảm với một vài tình huống. Về sau, cũng chính cuốn sách ấy khiến cậu đối nghịch với mẹ, lại kéo theo Lí Trọng vào trận. Làm Vương Nam luôn cảm thấy tội lỗi.

Đó là cuốn Tâm lý đồng tính ái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.