Tình Nhân Không Nguyện Ý: Tổng Tài Cầu Buông Tha

Chương 23: Chương 23: Cách thức hầu hạ (H)




Trên giường lớn, một đôi nam nữ t.rần t.rụi đang ôm lấy nhau.

Người nam dường như rất thỏa mãn ngủ nghỉ an yên, hơi thở đều đều, đôi mắt khép hờ.

Chỉ là người nữ trong lòng hắn lại không thoải mái như vậy, cô vẫn đang khóc thút thít.

Mà lại giống như là sợ hắn nghe được, cố gắng đề nén tiếng khóc, cuối cùng âm thanh phát ra là tiếng nấc nghẹn khó nghe.

Nhớ lại chuyện lúc nãy trong phòng tắm cô vẫn kinh hãi không thôi.

Sau khi nuốt xong thứ kia, hắn cũng không vội buông tha, hắn ép cô vào tắm cùng.

Mà trong bồn tắm cô lại lần nữa buộc phải phục vụ cho hắn.

Hắn trên người cô đùa bởn không thôi, tận cùng sỉ nhục.

Khi xong rồi hắn lại muốn cô ngủ cùng hắn, chiếm đoạt cô đến cùng cực.

Cô cứ tưởng một tháng này không cần làm chuyện kia sẽ được yên ổn, thật không ngờ rằng lại còn cách thức hầu hạ đầy dơ bẩn như này.

Rốt cuộc cô phải làm sao mới thoát khỏi hắn đây.

“Còn chưa ngủ”

Bên tai đột ngột vang lên âm thanh trầm thấp làm Di Ái giật mình, tiếng khóc cũng vội thu lại.

Theo bản năng sợ hãi trả lời.

“Ngủ...ngủ rồi”

Hắn phía sau cười gằng một tiếng. Tay đặt trên eo cô men theo đường cong chuyển đến nơi n.o.n m.ề.m bắt đầu xoa nắn.

“Đừng mà...”

Chịu không được kìm hãm cô liền đưa đôi tay nhỏ nắm chặt tay lớn của hắn kéo ra.

Nhưng rồi cô lại thương tâm phát hiện, sự ngăn cản này của cô hoàn toàn vô dụng trước hắn.

Tay hắn vẫn điên cuồng b.ó.p lấy, dây kéo n.ụ h.o.a đỏ thẩm xinh đẹp.

“ưmmm...”

Xúc cảm như điện giật truyền đến để cô khó chịu khẽ kêu.

Kiều mị như vậy rơi vào tai Cố Ngạo Thiên liền để hắn thích thú.

Đôi tay liền không kiên dè, ngạo mạn trên người cô du tẩu cuối cùng dừng tại đ.ó.a h.o.a xinh đẹp.

Không ngừng vồ về.

Đợi cô có chút thả lỏng hắn liền đưa một ngón tay, nhanh chóng x*m nhập

Có chút đau đớn làm cô giật nảy mình kêu ai ra tiếng.

“Đừng...mà”

“Ngủ rồi làm sao trả lời tôi?”

Bên tai cô hắn lại nhả khí giống như con mãnh thú khát máu tùy ý đùa bỡn con mồi đang rỉ rả ai khóc dưới thân.

“Không...biết, anh rút ra đi”

Thân thể cô lại run rẩy, cứ như đóa hoa anh túc thẹn thùn.

Yếu ớt đến tội nghiệp nhưng cô lại không cách nào để hắn nghe theo.

Chỉ thấy hắn b.ê.n t.r.o.n.g cô cho thêm một ngón tay, ra ra vào vào ngày càng nhanh.

“Anh....ưm..”

Rõ ràng là không thích nhưng Di Ái lại có cảm giác trong người cứ lâng lâng khó tả. Cả người nhỏ bé chỉ vì hai ngón tay này của hắn mà run run không thôi.

“Xem xem, không phải vẫn rất thích sao”

Người hắn nhẹ nhàng nhích tới.

Phía sau Di Ái liền có thứ vừa cứ*g vừa nó*g chỉa vào m.ô.n.g cô.

Cô biết rõ thứ đó là gì.

Thích thú chút ít lúc nãy liền bị thổi bay đi. Sợ sệt nhắc nhở.

“Thân thể tôi... vẫn chưa được, anh không thể”

Cố Ngạo Thiên lại cười lạnh. Cô nghĩ không thể đ.â.m vào thì hắn sẽ không có cách nào dùng cô t.h.ỏ.a m.ã.n sao.

Đột ngột hắn rút ngón tay, trên đó có thể thấy được sự bóng loáng của mậ* ngọt do cô t.iết ra.

Đưa tay hắn kẹp chặt đùi cô lại, giữa hai đùi trắng nõn tạo thành khe rãnh mềm mại, chỉ chờ có thể hắn liền mạnh bạo x.uyên qua, cảm giác cũng không tồi.

“Anh biến...thái” Di Ái không nghĩ tới hắn còn cách này, chỉ có thể dùng tay che đi mặt nhỏ đang đỏ bừng.

Nơi đó thật to, cứ ma sát với đùi làm cô cảm nhận thật rõ sự ấ* nóng cùng từng nếp gân mạnh mẽ của nó. Kinh khủng làm sao.

“Cô nên cảm thấy tự hào đi, tôi chỉ như vậy với cô”1

Hắn ồ ồ nặng nhọc phát ra âm thanh khô nóng. Bàn tay to lớn đánh nhẹ lên đùi của cô một cái, rồi mân mê nơi da thịt m.ẫn cảm.

Nơi nào trên người cô hắn đều thích. Mua cô đúng là không phí tiền.

Một trận dây dưa cuối cùng cũng thỏa mãn được hắn.

Nằm trở lại giường hắn ôm chặt cô, tay vờn nhẹ mái tóc bồng bềnh, trầm trầm cất tiếng.

“Biểu hiện hôm nay rất tốt ngày mai tôi mang cô ra ngoài”

Di Ái bên môi mím chặt không nói gì, cuối cùng chỉ run run gật đầu một cái.

Hắn cho cô ra ngoài như vậy cũng tốt đi, ít nhiều cũng có thể hít thở không khí nhiều chút.

Mà biết đâu cô lại có cơ hội bỏ trốn.

“Ngủ đi”

Hắn từ tính ra lệnh sau đó tựa cằm trên đỉnh đầu cô thiếp đi.

Rất nhanh đã nghe thấy hơi thở đều đều của hắn truyền tới.

Để cho Di Ái cả người căng thẳng không dám động cũng không dám khóc.

Cô sợ bản thân làm hắn tỉnh dậy, hắn sẽ lần nữa ép cô.

Lại nghĩ đến ngày mai được ra ngoài, lòng cô khẽ xốn xang, trong đầu vẽ ra rất nhiều kế hoạch bỏ trốn.

Nếu đi trong xe cô có thể mở cửa xe nhảy xuống, nhân lúc hắn không để ý chạy đi.

Hay vào nơi đông người cô sẽ lấn vào đám đông rồi rời đi.

Hay cô có thể đem theo một con dao, nhân lúc chỉ có hai người, một dao hạ sát hắn...

Trằn trọc đến nữa đêm sau cùng mệt mỏi chịu không nổi cô mới trong lòng ngực rộng lớn của hắn bất an ngủ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.