Buông ly rượu trong tay xuống, Di Ái cực độ không khỏe nhíu mày, trên trán rịn ra rất nhiều mồ hôi.
Sao lại nóng như vậy.
Khó chịu quá, cảm giác như có hàng trăm con kiến đang bò trong người cô.
Nhìn qua ly rượu được uống hết một nữa kia cô liền mím môi.
Không phải là bị dị ứng rồi chứ.
Khát quá, nóng quá bây giờ cô thật muốn có một dòng nước mát dội vào người.
“Ưm...” Càng ngày càng nóng trước mắt cô đã sớm biến thàng một mảng mông lung rồi.
“Di Ái cô làm sao vậy”
Trên đỉnh đầu cô đột ngột truyền đến âm thanh trong treo của người nữ.
Cô cũng không quan tâm là ai, chỉ biết bây giờ rất khó chịu.
“Nóng... tôi nóng”
Tay cô không an phận xoa loạn trên người mình, muốn xoa dịu đi cơn cháy bỏng bên trong.
Nhưng cô lại phát hiện cái này không có tác dụng mà ngược lại càng làm cô thêm khổ sở.
Hiểu Đồng bên môi liền câu lên khoái chí.
“Để tôi mang cô đi giải nóng nhá”
Cô ta ngoắc tay một cái, phía sau liền có hai tên đàn ông mặc áo đen đi tới chỗ cô, ngày một gần hơn.
Dù cho là đang trong cơn mơ hồ Di Ái cũng biết rõ, cô gái trước mắt cùng hai tên áo đen này hoàn toàn không có ý tốt.
Họ chắc chắn là muốn hại cô.
Bản năng trong cô mách bảo không được đi theo họ.
Cô liền loạn choạng đứng lên xua tay.
“Không cần... đừng theo tôi”
Nhưng bọn người phía sau lại không thèm để ý trức tiếp bê cô lên.
“Buông... ra, đừng...ưm”
Câu nói còn chưa hoàn chỉnh bên trước mũi cô đã có chiếc khăn trắng bịch chặt lại.
Không khí không được lưu thông cộng thêm cơ thể mệt mỏi rất nhanh cô liền ngất đi.
“Đem cô ta lên lầu đi, cẩn thận một chút, nếu đụng phải người nói là do cô ta uống say quá nên ngủ mất biết chưa”
Dương Hiểu Đồng một bên xảo nguyệt chỉ điểm âm thanh phát ra cũng không dám quá lớn.
Mặc dù đây là buổi tiệc do nhà cô ta tổ chức nhưng cũng không được quá chủ quan, để người khác biết được cô ta sợ kế hoạch sẽ đổ sông đổ bể.
“Vâng”
Hai tên thuộc hạ liền cúi đầu nhận lệnh, mang Di Ái rời đi.
Lấy ra cái điện thoại ả ấn vài cái, nham hiểm cất tiếng.
“Mạnh tổng à, đã chuẩn bị xong đồ ăn khuya cho ông rồi, nhanh nhanh thưởng thức đi, phòng 3 tầng 1”
Đầu dây bên kia rất nhanh đã cao hứng trả lời.
“Được, được, lần này nhất định nhớ ơn cô”
“Chúc ngon miệng”
Cúp máy cô ta liền chịu không được cười lên thành tiếng.
Con nhỏ ngốc nghếch muốn tranh anh Thiên với bà đây mày còn non lắm.
Phương Di Ái từ trên giường lớn lờ mờ tĩnh dậy, trong người vẫn khó chịu quá.
“Thật nóng...”
Đưa mắt nhìn xung quanh cô liền bật người ngồi dậy.
Nơi này thật xa lạ để cô dù mệt mõi trong người cũng không thể thích nghi.
Chẳng qua chưa đầy một khắc cơn nóng cháy lại chạy trong người như muốn cướp đi ý thức của cô.
Loại cảm giác này cô biết rồi, đó không phải là sốt mà là dục vọng. Dục vọng nguyên thủy nhất.
Bí bách chịu không được cô liền đưa tay kéo lấy váy áo trên người mình, khiến nó xốc xếch lộ ra một mảng da thịt trắng nõn.
Khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ngập nước long lanh thật như muốn đoạt mạng người.
Lúc này cánh cửa vẫn luôn đóng kín đột ngột vang lên một tiếng rồi mở ra, người đàn ông trung niên xấu xí đi vào.
Vừa thấy Di Ái mỹ lệ trên giường hắn ta liền liếm mép bắt đầu cởi quần áo của mình.
Trong màng mông lung cô nhìn thấy có tên nam nhân tiến đến chỗ mình bộ dạng lăm le liền để cô bừng tỉnh.
Hắn ta không phải người tốt.
“Ông là ai?”
Dùng lấy ngón tay bấu lấy da thịt của mình khiến nó bật máu, đau đớn cô mới có được chút thanh tỉnh nhìn hắn chất vấn hắn.
“Hehe người ăn em”
Hắn cười biến thái rồi tiến đến chỗ cô vồ cô xuống giường.
Không ngừng cào cấu váy áo cô.
Di Ái liền thất kinh bạc vía, một luồng sợ hãi chạy từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu cô.
“Buông... tôi ra”
Hắn lại chẳng thèm nghe, nhìn chằm chằm thân thể cô thèm thuồng, nước miếng cơ hồ sắp tràn ra khỏi miệng rồi.
Trong lúc hắn vùi vào cổ đầu vào cổ cô, đôi tay nhỏ của cô quơ loạn khắp nơi cuối cùng cùng bắt được vũ khí.
“Bụp, xoảng”
Âm thanh vang lên cái đèn đầu giường vừa vặn đánh trúng đầu hắn, một dòng máu tươi không ngừng chảy xuống, đau đớn khiến hắn lăn ra giường ôm đầu kêu oai oái.
Nhân cơ hội này cô liền mở cửa chạy trối chết, chỉ chạy theo bản năng trước mắt cô từ lâu đã bị sương khói vây kín rồi, cái gì cũng nhìn không rõ.
“Mày đứng lại cho ông”
Tên đàn ông phía sau ôm lấy cái đầu máu me đuổi theo cô.
Nếu để bắt được cô nhất định sẽ chết mất, ý thức của cô đã không còn được bao nhiêu rồi.
Trong đầu cô lúc này lại hiện lên hình ảnh của Cố Ngạo Thiên, cô lúc này thật mong nhìn thấy hắn.
Mà ông trời lại nghe thấu lời này của cô rồi.
“Bụp” một tiếng, Di Ái giống như đụng phải tường thành vững chắc.
Thân thể dội ngược ra.
Dù có chút đau đớn nhưng rồi cô lại mừng rỡ.
“Ngạo Thiên, cứu tôi...”
Vừa dứt lời, cơn khó chịu liền như sóng thần ập tới nhấn chìm cô.
Đầu hoa mắt váng, thân thể lại khô nóng dần dần khiến cô mê mang.
Cuối cùng ngất đi trong vòng tay rắn chắc của đối phương.