“Di Ái...” còn muốn khuyên nhủ Di Ái nhưng câu nói còn chưa hoàn thiện nói ra lại bị âm sắc lạnh thấu xương phía cửa chặn đứng lại.
“Cô đi ra đi”
Khí tức áp bức Cố Ngạo Thiên tỏa ra khắp phòng, làm Tuệ Mẫn rét run một trận nổi da gà chạy dọc sống lưng cô, ông chủ lại tự tìm đến đây?
Phải hay không là vì tức giận?
Nếu là như vậy thì thật sự không ổn rồi, đưa mắt nhìn qua cục chăn trên giường Tuệ Mẫn vô thức thở dài.
Hít sâu một hơi Tuệ Mẫn chỉnh tâm tình hỗn loạn, xoay người đối diện Cố Ngạo Thiên kính cẩn cúi đầu đáp “vâng” một tiếng sau đó liền tuân lệnh rời đi.
Lúc ra khỏi cũng không quên đóng cửa, cô thật lo lắng cho Phương Di Ái.
Cầu cho cô gái nhỏ đó không phải chịu quá nhiều đau đớn.
Không cầu Di Ái được buông tha chỉ cầu sẽ không qua nát tan, vì Tuệ Mẫn biết. Đắt tội với Cố Ngạo Thiên kết cục sẽ không thể nào tốt đẹp.
Mà kết quả kỳ thật đúng như Tuệ Mẫn dự đoán.
Không cách nào tốt đẹp.
Từ lúc nghe thấy âm thanh lạnh thấu xương kia Di Ái liền biết rõ giọng nói này là của ai, giọng nói ấy cả đêm qua vẫn ám ảnh cô mãi không thôi, khiến cô ngủ không yên giấc, nom nớp lo sợ.
Cô cũng biết rõ hắn vì vái gì mà tìm đến, chỉ đơn giản rằng hắn muốn trên người cô chiếm đoạt, xâu xé.
Cảm giác đau đớn đêm qua cô vẫn không cách nào quên đi, nó vẫn còn hiện hữu trên thân thể tàn tạ này, như nhắc nhở như kêu than...
Sợ hãi tột đột toàn thân cô bất giác không chịu được mà run lẩy bẩy, tay cũng câu lấy lớp chăn chặt hơn một vòng, nhắm tịt mắt cầu nguyện. Mong sao hắn đột nhiên nổi lên lòng trắc ẩn mà tha cho cô một mạng.
Chẳng qua những cái Di Ái mong muốn đến bây giờ chưa cái nào thành được hiện thực.
Cố Ngạo Thiên đút tay vào túi quần lãnh đạm nhìn một cục chăn co ro run rẩy trên giường. Khẽ nhíu mày.
Cô nghĩ lớp chăn vô dụng này có thể ngăn cản hắn sao? Quá ngây thơ rồi.
Trên môi liền câu lên âm lãnh khép mở ra lệnh.
“Cô lăn ra đây cho tôi đừng để tôi mạnh tay”
Phương Di Ái nghe tới lời nói của hắn nói ra càng ra sức bấu chặt chăn, cơ hồ giống như cô đang liều mình giữ lấy tính mạng của mình.
Hắn cho cô lựa chọn chỉ là cho có, kết quả của cô đã được định sẳn sẽ không thể tốt đẹp.
Chi bằng cố gắng phản kháng giữ lấy tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Mà sự ngang bướng của cô thành công kéo lên tức giận của Cố Ngạo Thiên.
“Chết tiệt”
Hắn mua cô về là để thỏa mãn hắn bây giờ lại thành ra rước phiền phức cho chính mình.
Trên trán nổi lên gân xanh, vươn tay hữu lực một phát kéo đã kéo được chăn mềm lên. Lộ ra bên trong nàng thiếu nữ vạn phần xin đẹp trong lớp váy ngủ tơ tầm trắng mỏng.
Mất đi lớp phòng vệ Di Ái càng ủy khuất, bao nhiêu cố gắng giữ lấy của cô đều bị chút lực của hắn cướp đi.
Mắt ngọc mở lớn đảo qua kẻ cướp chăn cô liền một thoáng đơ người
Hắn đây là ông chủ sao?
Người hắn một thân cao to bọc trong bộ tây trang chỉn chu, mái tóc vuốt keo thẳng thóm, khuôn mặt góc cạnh tuấn lãnh, mắt phượng mày kiếm, mũi cao môi mỏng. Đẹp cứ như trong tranh vẽ. Dưới ánh đèn vàng nhạt vẻ đẹp ấy càng được tô nét, kiêu sa trong quyền lực.
Mà trong mắt Di Ái cho rằng hắn đẹp đến đâu thì đối với cô, hắn chỉ là quỷ dữ là ác ma.
Hắn dần tiến đến chỗ cô, cho tới bây giờ cô chưa từng nhận thấy một tia tức giận nào trên người hắn, bởi lẽ tất cả những cảm xúc đều được kĩ càng che giấu sâu đôi mắt đen kịt kia.
Hắn đến ngày càng gần càng gần, một khắc không để ý lồng ngực rộng cùng hương thơm hổ phách của hắn đã dán trên chóp mũi của cô lúc nào không hay.
Tất cả đều tạo nên khí chất vương giả không cách nào che giấu xồng xộc tông thẳng vào trái tim mỏng manh của Di Ái, khiến cô cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, vô thức cô lại có cảm giác khó thở phải chăng do khí tức áp bách trên người hắn.
“Lời tôi nói cô đều không nghe?”
Thanh âm từ tính lại phát ra trên đỉnh đầu, không giận mà uy lại để Di Ái có chút co rụt lui về phía sau.
Mắt hướng hắn đầy cảnh giác.
Chỉ thấy hắn khẽ cười, nhích theo cô một khoảng, vươn ra đôi tay thô dài của hắn nhẹ nhàng luồng vào từng thớ tóc bồng bềnh của cô trêu đùa, mỗi cử chỉ đều dịu dàng như đối với người mình yêu. Chẳng qua cảm giác này áp đặt lên người Di Ái chỉ khiến cô sợ hãi càng thêm sợ hãi.
Cô biết rõ sự dịu dàng này chính là nhất thời, giống như ở đại dương rộng lớn mặt nước yên ả một khắc chính là điềm báo của cơn sóng thần dữ dội.
Mà cái này Di Ái suy đoán hoàn toàn đúng.
“Hả?” Đột ngột Cố Ngạo Thiên nắm chặt mớ tóc kéo ra phía sau tựa hồ muốn kéo rách da đầu của cô. Mạnh bạo cùng tàn nhẫn.
Đau đớn ập đến, Phương Di Ái nhịn không được khắc khoải kêu lên “A....”
“Trả lời tôi...” Hắn lần nữa dùng sức kéo lấy làn tóc bóng mượt của cô như trừng phạt.
Hắn trước giờ ghét nhất là bị kẻ khác chống đối mà cô gái này lại hết lần này đến lần khác không nghe hắn... thật làm hắn tức giận.
“Không có...”
Đưa tay nhỏ giữ lấy cánh tay chắc khỏe Di Ái muốn giảm đi sức lực trên da đầu mình, chỉ là cô càng kéo lực của cánh tay trên da đầu càng tăng.
“Vậy tại sao tôi kêu đến lại không đến?” Hắn lại chất vấn bên tai cô, âm sắc lần này rõ mồn một nghe ra bén nhọn có thể biết rõ hắn tức giận rồi.
Mím môi không nói, Di Ái hiểu rõ hắn đã đinh ninh cô đáng nhận tội “chết”, vậy cái cô nói ra chẳng phải đều vô dụng sao?