Mẹ mang cô đến nơi bà ở, trước mắt cô là căn biệt thự to lớn, cô còn tưởng rằng đây là lâu đài của những công chúa trong truyện cổ tính, lộng lẫy xinh đẹp.
Có chút khẩn trương cô run run nhìn mẹ, mà mẹ lại giống như hiểu ra ý nghĩ của cô, đưa tay dịu dàng vuốt vai trấn an cô. Bảo cô từ nay về sau nơi đây là nhà của cô.
Cô nhìn mẹ chớp mắt ngây dại, cô thật sự có thể ở đây sao? Quá tráng lệ cộ sợ bản thân sẽ không kịp thích nghi.
Vò lấy gấu áo đã sớm bạc màu của mình, hít lấy vài hơi trấn an bản thân, sau cùng môi cô câu lên vòng cung xinh đẹp, chấp nhận đoạn đường phía trước.
Mẹ cô ở đây, cô cũng sẽ sống chết ở đây, ở cùng với mẹ.
Chỉ cần như vậy là cô rất hạnh phúc rồi.
Sau khi cô vào nhà, liền biết rõ nơi đây là nhà của chồng mẹ cô, mẹ nói sau này cô phải kêu ông ấy một tiếng ba.
Mà cái người “ba” này của cô rất khác thường ông ấy cứ trước mặt cô hai mắt phá sáng chăm chăm nhìn, quét người cô từ trên xuống dưới, cuối cùng nỡ nụ cười hài lòng.
Ánh mắt đó thật khiến cô cảm thấy nguy hiểm cận kề từ tam cân nảy ra cảnh giác cùng dè chừng.
Bởi chăng cách ông nhìn cô giống như là đánh giá một món hàng.
Ở đó cô còn có một người chị lớn hơn cô hai tuổi, chị là con của “ba” không phải là con của mẹ.
Chị cô cũng không yêu thương cô lắm cứ luôn tìm cách đuổi cô ra khỏi nhà, từ vũ nhục bằng lời nói đến tra tấn bằng bạo lực chị đều muốn ép cô đi.
Rành rành là chị đối với cô không tốt nhưng ánh mắt của chị khi nhìn cô lại xót thương lại không nỡ, ánh mắt đó như cầu xin cô rời đi.
Cô thật không hiểu.
Mà mẹ cô đối với loại tình huống này, bà quả quyết lên án, một mực bảo vệ cô, mẹ tức giân đỏ mặt nói với chị tuyệt đối không được làm hại cô, không được để lại bất kì vết thương dấu sẹo nào trên người cô.
Cô cảm động đến khóc, năm xưa có mấy đứa nhỏ trong khu ức hiếp cô, đánh cô chảy máu ròng ròng, mà mẹ nhìn thấy cũng không lên tiếng bênh vực chỉ chữi cô ngu dốt.
Lúc đó cô chỉ có thể ôm lấy vết thương một góc khóc lóc đau đớn khó kiềm.
Mà hiện tại cô cũng khóc mà là khóc vì ngạo ngọt.
Cô chịu một chút đánh mắng mẹ cô đã cuống cuồng bao bọc. Thật làm cô ấm áp.
Để cô bị đánh thêm vài cái nữa cũng được.
Mẹ thật sự đã rất yêu cô, mẹ kêu cô bằng con yêu, nấu món ăn cô thích, mua cho cô chiếc váy cô yêu, tất cả mỗi thứ quá đỗi ấm áp với cô...
Dù cho đây là là cái bẫy nàng cũng nguyện ý lao vào, chỉ cần mẹ trao nàng tình thương.
Lúc ấy, cô cũng không nghĩ tới cái giá của một thoáng tình thương này lại trả bằng máu và nước mắt của chính mình.
Cô ở cùng mẹ cảm giác thời trôi rất nhanh, chớp mắt một cái đã được một tháng.
Cũng đến sinh nhật tròn 18 tuổi của cô.
Mẹ yêu thương tặng cô một chiếc váy yêu kiều, cô mặc nó đứng trước mặt mẹ xoay xoay vài vòng, mẹ đưa tay tán thương, khen cô thực xinh đẹp, thật mỹ lệ.
Mẹ cùng cô cất bánh kem, cùng cô thổi nến cùng cô ước nguyện.
Mà ước nguyện của cô cũng rất đơn giản, cô chỉ ước được mãi mãi bên mẹ, mãi không rời xa.
Cô lại không biết cũng chính đêm đó ước nguyện cô bị tàn nhẫn khướt từ.
Trước lúc cô ngủ mẹ cô mang đến cho cô một ly sữa ấm, bảo cô uống đi. Cô còn nhớ rõ đột nhiên lúc đó cô muốn làm nũng với mẹ. Như chú mèo con đưa mặt cạ vào đùi của bà.
Ngước mắt nũng nịu hỏi bà có thương cô không? Mà bà liền nói thương.
Cô lại được voi đòi tiên, muốn nghe bà bà nói là bà yêu cô nhất trên đời này. . Đọc truyện tại ~ TRUMtгuy eИ.V N ~
Mong muốn này có phải cô rất trẻ con không?
Chẳng qua là vì đó là ước mơ của cô trong suốt 18 năm. Ước rằng nghe được chính miệng mẹ nói cho cô nghe câu nói đầy sến súa nhưng lại tràn ngập yêu thương ấy. Cái mà một đứa trẻ đáng lý ra đã được nghe từ lâu.
Chỉ là cô không hiểu sao lần đó bà lại im lặng hồi lâu, nhíu mày khó chịu. Mà cô nhìn thấy liền sợ hãi không dám làm loạn nữa, chỉ cười vội bảo con đùa thôi.
Sau đó lại như chuộc lỗi, tự mình nhận lấy ly sữa ấm trong tay bà, không chút hoài nghi một hơi uống sạch.
Uống xong còn nở nụ cười hiểu chuyện, giống như sợ bà giận cô.
Kỳ thực cô không biết mẹ cô sẽ không bao giờ giận cô,bởi vì bà đối với chính là hận thù sâu đậm.
Di Ái vốn dĩ còn muốn nói chuyện với bà, muốn nghe bà hát ru, muốn thử qua từng cái hạnh phúc mà một đứa trẻ 3 tuổi đáng lẽ được trãi qua.
Nhưng rất nhanh cơn buồn ngủ đã ập đến chiếm lấy ý thức cô. Mẹ lại một bên xoa đầu dịu dàng như mê hồn thuật nói cô ngủ đi ngủ đi.
Cô liền ngoan ngoãn như mèo con dựa vào lòng mẹ ngủ mê man.
Lúc cô tỉnh lại đã thấy bản thân nằm dưới người tên ác ma kia, chịu sự xâu xé của hắn.
Cô cuối cùng hiểu ra ánh mắt không nở đó của chị cô là có ý gì, cô cũng hiểu ra vì sao một tí sức lực phản kháng đêm đó cô cũng không có rồi.
Ly sữa ấm mẹ đưa cho cô chắc chắn là có vấn đề.
Cô vẫn không dám tin rằng chính tay mẹ cô đã đẩy cô vào địa ngục sâu trăm vạn trượng này.
Mẹ ơi...mẹ thật sự là thương Di Ái sao?