Tình Nhân Không Nguyện Ý: Tổng Tài Cầu Buông Tha

Chương 6: Chương 6: Vì sao bán cô đi?




Một hồi sau tiếng khóc của Di Ái đã dần bớt đi chẳng qua nước mắt vẫn cứ men theo khóe mắt chảy dọc không cách nào kiềm được.

Bên tai cô lại truyền đến giọng nói cứng nhắt

“Sau này tôi sẽ chăm sóc cô, còn bây giờ cô nhanh chóng thay đồ rồi sau đó ăn trưa, đây là ông chủ phân phó” Tuệ Mẫn lạnh lùng nói chuyện nhưng kì thật cô đã điều chỉnh giọng điệu cho không quá mức rét run rồi.

Thói quen mấy năm nay ở Cố gia chính là một mực lạnh nhạt đừng có quá nhiều biểu cảm đừng để người khác nhìn ra tâm tư của mình nếu không nhất định sẽ chết không thấy xác.

Nghe lời phân phó Di Ái cũng chẳng đối hoài, thương tâm nằm lì ở đó, một chữ cũng không đáp.

Mà Tuệ Mẫn cũng không bức ép cô cứ đứng yên, lẵng lặng nhìn đồng hồ quả lắc treo trên tường.

Tích tắc tích tắc.

Đồng hồ điểm 11 giờ trưa, Tuệ Mẫn xoay lưng rời đi.

Di Ái còn tưởng cô ấy bỏ cuộc rời, nhưng sự việc kế tiếp thật làm Di Ái một trận hoảng hốt.

Tuệ Mẫn lần nữa đi lên mang theo 5, 6 người hầu gái, mỗi người mặt mày lạnh tanh.

Tuệ Mẫn vẫy tay một cái mấy người đó liền tiến đến chỗ cô, giống như ra trận giết giặc hùng hùng hổ hổ sát khí nặng nề.

Di Ái theo bản năng khép chặt người sợ hãi, tay nhỏ kéo nắm chặt chiếc chăn bông trên người muốn lấy nó là lớp bảo vệ, nhưng mấy người hầu nữ kia căn bản đều xem nhẹ sợ hãi trong mắt cô.

Không chút dịu dàng đi đến xốc chăn kéo cô ra, đem thân thể tàn tạ của cô phơi ngoài không khí.

Sau đó họ đem cô vào phòng tắm, quăng cô vào bồn nước, đem nước dội sạch người cô xối xả, nước chạy thẳng vài mũi miệng làm cô sặc sụa ho khan, ho như muốn văng phế phổi ra ngoài.

Mà những người kia vẫn cộc cằn xối nước mảy may không chút xót thương.

Cô còn tưởng họ muốn dìm chết cô.

Cô liều mình chống trả bọn họ cũng chẳng quan tâm tiếp tục kì cọ trà sáp người cô tắm đến khi da thịt đỏ lên họ mới kéo cô lên mặc cho cô quần áo.

Họ lại đem cô đi xuống nhà ăn, bày ra trước mặt cô một đống thức ăn đắt tiền phong phú, nhìn vào liền kích thích vị giác, nhưng cô vốn dĩ tâm tư chết lặng lấy đâu ra khẩu vị mà ăn uống.

Cô muốn chối từ nhưng Tuệ Mẫn đằng sau sát khí đùn đùn bày ra bộ dạng đừng để tôi ép cô giống như lúc nãy.

Di Ái chỉ có thể thở dài, đành ăn vài miếng qua loa. Ăn giống như nhai sáp nến, một chút biểu cảm khen chê cũng không có.

Miễn cưỡng cô có thể nuốt được đống này nhưng âm thanh phía sau lưng lại làm cô uất ức muốn rơi nước mắt, ăn cũng ăn không nổi nữa.

“Cô nói xem, cô ta dùng thủ đoạn nào lại được ông chủ bao nuôi vậy, chắc chắn kĩ năng trên giường rất tốt đi”

“Đúng đúng, cô ta cứ như yêu tinh đó, vừa nhìn cô ta xém tí nữa tôi đã bị hóp hồn rồi, cô ta đi câu dẫn đàn ông thì ai mà chịu được”

“Cô lại xem trên cổ cô ta kìa, bao nhiêu vết ân ái, ôi trời nghĩ tới đã thấy đem qua cô ta phóng đãng cỡ nào”

Di Ái nghe tới câu này vô thức lấy tay run run kéo cao cổ, muốn che đi vết ân ái đó. Nhưng che đậy như vậy chỉ là nhất thời làm sao xóa bỏ đi sự tồn tại của nó?

Phía sau vẫn cô vẫn thế, mỗi người một câu nhạo bán, khinh bạc cô, họ đều xem cô thành gài đ.iếm

Cô không phải, cô không phải như họ nói, cô không quyến rũ hắn ta cô cũng không phóng đãng tùy tiện trèo lên giường đàn ông.

Cô trước giờ chưa từng, chưa từng có ý nghĩ đó.

Cuối cùng kiềm không nổi nữa, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má cô, một đường kéo dài chậm môi cô, đắng chắt.

Tuệ Mẫn một bên cũng nghe thấy hết liền tức giận.

“Im lặng làm việc của mấy người đi”

Sắc lạnh lên tiếng thành công trấn áp mấy lời khó nghe kia, mấy lời này đến Tuệ Mẫn nghe còn không nổi nữa.

Bọn người này vẫn thích 3 xu 1 đồng tán gẫu như thế. Bọn họ chẳng biết hoàn cảnh thật sự của Phương Di Ái, cứ chăm chăm cho là cô giống như những người tình nhân của ông trước kia.

Cô biết rõ, Di Ái không giống như vậy.

Di Ái run run giữ lấy thìa cơm, dù có cố gắng bao nhiêu cũng nuốt không nổi nữa, đành bỏ xuống.

“Tôi ăn xong rồi” Cô đưa mắt nhìn qua Tuệ Mẫn mặt lạnh băng kia, máy móc thông báo một câu.

Tuệ Mẫn vẩy tay một cái đã có người đi đến dẹp mấy món trên bàn, đưa khăn cho Di Ái lau miệng, đưa nước cho Di Ái rửa tay, thật sự là chăm cô đến từng chân tơ kẽ tóc.

Cô cứ ngồi yên ở đó chẳng buồn di chuyển, kì thực cô không biết bản thân nên làm gì tiếp theo đây, ở nơi này cô thật chơi vơi, lạc lõng.

Như nhìn ra điểm này Tuệ Mẫn liền nói

“Cô muốn thư giản thì ra ngoài vườn kia hóng gió hái hoa, cô muốn đọc sách thì cứ nói lên thư phòng tầng 3, muốn hoạt động thân thể thì đến phòng gym ở tầng 2. Hiện tại cô muốn đi đâu?”

Khóe môi Di Ái khẽ cong lên khổ tâm, nơi đây cái gì cũng có, nếu để cô bình thường ở đây cô nhất định sẽ rất hưởng thụ, nhưng cô biết rõ bản thân mình là đang tình trạng gì.

“Vậy cho tôi ra sau vườn đi”

Cô bây giờ chỉ muốn tìm một chỗ an tĩnh, không muốn ai đến quấy rầy.

“Được”

Tuệ Mẫn liền dẫn cô đi ra sau vườn.

Ngồi dưới tán cây đại thụ lâu năm trên thảm cỏ xanh mướt, cô đưa mắt nhìn bầu trời xanh thăm thẳm không một rợn mây đen.

Bầu trời rộng lớn để cô cane thấy bản thân cô đơn, lạc lõng.

Cô vẫn chưa dám tin chính mình bị bán đi rồi, mọi việc đến với cô quá bất ngờ làm cô không cách nào thích nghi mà cũng không muốn thích nghi.

Nhớ tới một câu kia của người đàn ông đêm qua, cô khẽ run rẩy, hắn nói cô bị mẹ bán đi rồi.

Vành mắt chợt phiếm hồng đưa tay lên miệng cô mạnh bạo cắn xuống...

Mẹ ơi, tại sao vậy? Sao lại đối xử như thế với Di Ái như vậy? Vì sao lại bán Di Ái đi? Do mẹ không thương Di Ái sao?

Không, Không phải đâu là do mẹ có nổi khổ tâm thôi. Bà kỳ thực cũng rất muốn giữ cô bên mình yêu thương cô có đúng không?

Đúng, chắc chắn là như vậy.

Tự tìm cho mình một cái đáp án không quá đau lòng, chẳng qua Di Ái lại không hiểu sao tim cô lại một trận co thắt mạnh mẽ, đau như chứa hàng triệu vết cắt sau đó hàng ngàn cơn gió lạnh mãnh liệt tràn vào, lạnh đến rặn nứt.

Cảm giác này thực làm cô nhớ đến một năm kia...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.