“Sao thế em?” Hùng quay lại, anh vuốt tay lên khuôn mặt trắng bệch của cô, cười và hỏi.
Khuê từ từ gạt tay Hùng ra, nụ cười trên môi anh tắt dần khi cô làm vậy. Khuê nói với Bích vẫn đang chờ điện thoại của cô:
- Chị, là vợ anh Hùng ư?
Hùng dừng xe lại, cả người Khuê đổ về phía trước. Hùng trợn mắt nhìn như không tin được, anh định giật lại cái điện thoại, nhưng Khuê đã tránh được.
- Em đừng có nghe cô ta nói bừa, đừng có nghe.
“Anh im lặng đi!” Khuê hét lên.
Bích cười khẽ, tiếng cười ấy khiến Khuê phải rùng mình.
- Phải, nếu em không tin thì chị nghĩ chúng ta cần một buổi hẹn vào… Xem nào, nếu bây giờ em đang cùng với chồng chị về gặp bố mẹ em rồi thì chị nghĩ là chúng ta gặp vào ngày mai là hợp lý.
- Em sẽ suy nghĩ, chào chị.
Khuê ngắt máy, cô thẫn thờ nhìn người đàn ông mà hơn một tiếng trước vẫn là người hoàn hảo trong mắt cô. “Có vợ” - hai từ này như một cú đấm mạnh mẽ khiến hình tượng của anh sụp đổ. Hùng nắm lấy bàn tay của Khuê, bàn tay đã mất hết sức lực:
- Khuê, hãy nghe anh giải thích, đừng hoàn toàn tin vào những điều cô ta nói.
Khuê nở nụ cười, một giọt nước mắt lăn xuống bàn tay của hai người:
- Giải thích? Nhưng dù có giải thích thế nào thì anh vẫn là người đàn ông đã có vợ. Chị ta nói chị ta là vợ anh, điều ấy không sai có phải không?
Hùng yên lặng, không nói được gì nữa. Sự yên lặng của anh như đang bức cô đến tuyệt vọng. Khuê vội vàng mở cửa xe, cô xách theo túi bỏ đi. Hùng mở cửa, anh chạy đuổi theo và giữ tay cô lại. Trong khoảnh khắc đó cô mới biết, hoá ra bấy lâu nay mình đã bị anh lừa mà không hay. Khuê giằng tay ra, cô tát Hùng một cái. Sau đó giận dữ nhìn anh như nhìn một kẻ thù:
- Đừng tới đây, đừng tới cạnh tôi. Đừng làm tôi và anh thêm ghê tởm nữa. Chúng ta thực sự đáng ghê tởm anh biết không?
Nhưng Hùng không bỏ cuộc, anh ôm cô rất chặt, không để cô được chạy thoát. Hai người đang ở trên một con đường vắng, rất ít người qua lại. Hầu hết những người qua đường đều chỉ kịp liếc nhìn lại hai người và nghĩ họ là những đôi tình nhân. Giờ thì Khuê nào có tâm trạng để ý đến chuyện này nữa, trong lòng cô tất cả như đã mất đi ý nghĩa.
- Anh không thể mất em, cuộc đời anh đã tươi sáng lên rất nhiều kể từ khi gặp em, anh không thể để mình lại sống trong u tối được nữa.
- Những người đàn ông ngoại tình đều có thể nói bất cứ điều gì và nói hay hơn những người đàn ông khác. Hùng ạ, em không thể trở thành người thứ ba. Em còn công việc ở trường, em còn lương tâm của em. Chúng ta phải kết thúc đi thôi.
Hùng nghe vậy càng ôm cô chặt hơn, anh như hoảng loạn:
- Không, anh sẽ ôm em thế này đến chết. Đừng bỏ anh. Cuộc hôn nhân này không phải do anh, mà là do anh bị ép cưới. Anh không yêu Bích, anh chưa bao giờ yêu Bích cả. Ngay từ đầu bọn anh cũng đã hứa với nhau là chỉ cưới trên danh nghĩa.
- Thế thì anh không hiểu phụ nữ rồi Hùng, có ai muốn dành tuổi xuân cho một người mà mình không yêu. Chẳng qua vì thấy anh không yêu nên Bích mới phải nói vậy để anh cưới chị ấy. Nhưng chuyện bây giờ của chúng ta không phải vì Bích đã phá vỡ giao kèo giữa hai người, mà là chuyện anh đã lừa dối em suốt bao lâu nay. Chúng ta chia tay đi thôi!
Khuê phải nói dối bố mẹ rằng Hùng có công chuyện đột xuất nên không thể đến gặp hai người được. Bố cô có vẻ sốt sắng, hỏi liệu buổi gặp mặt có ảnh hưởng gì đến công việc của anh không? Khuê phải an ủi để ông được yên lòng. Nếu như bố biết rằng Hùng đã có gia đình và cô lại đang yêu một người đàn ông có gia đình, thì chắc ông sẽ lên cơn đau tim mà chết mất. Bố từng là quân nhân, cả cuộc đời luôn thích sống thanh cao, trong sạch, khảng khái… Cô không muốn chỉ vì cô mà bố mất đi thanh danh cả đời của mình.
Khuê trở về phòng, cô đem tất cả đồ đạc của Hùng bỏ vào một cái hộp rồi cất vào phòng trống và khoá lại. Thậm chí giá sách cô cũng đem vào đó để. Cô sẽ quên đi anh, cô sẽ từ bỏ anh. Cô không thể yêu anh khi mà anh đã có Bích - một người phụ nữ luôn luôn đợi anh về nhà vào mỗi đêm anh ở bên cô.
Sau đó, Khuê đồng ý lời hẹn gặp của Bích, tại một quán trà nằm ở Tây Hồ. Cô nghĩ mình cần có một buổi nói chuyện rõ ràng, cô không thích trốn tránh. Dù đó là sự khủng khiếp.
Lúc gặp Bích, Khuê đã phải ngẩn ngơ khi thấy chị. Đó là một người phụ nữ đẹp, sang trọng. Mỗi cử chỉ, lời nói đều chứng tỏ chị được rèn giũa từ bé, có gia giáo, có nền móng giáo dục tốt. Chị nhìn cô một cách từ tốn, nhẹ nhàng, chị không nói câu nào nhưng sự im lặng ấy khiến cô sợ hãi đến nghẹt thở. Bởi chị khiến Khuê cảm thấy cô là một con đàn bà lẳng lơ, khốn nạn.
“Trà đã nguội hết cả rồi kìa.” Bích lên tiếng nhắc nhở.
Khuê vội vàng cầm tách trà của mình lên, cúi đầu uống. Cô không dám nhìn Bích nữa, càng nhìn lại càng thấy hổ thẹn.
- Chị gặp em ở đây không phải để gây áp lực gì cho em cả, nên hãy cứ thoải mái đi.
“Em sẽ không gặp Hùng nữa.” Khuê ngẩng đầu nhìn Bích. “Trước đó, em không biết là Hùng đã lấy vợ. Chị yên tâm đi, em sẽ không còn gì với chồng chị nữa.”
- Ồ, chị đâu có bảo em làm vậy. Chị chỉ muốn nhắc nhở em hãy cẩn thận miệng lưỡi thế gian. Bởi vì Hùng đã có gia đình là một chuyện chẳng lạ lẫm gì với người khác, chỉ riêng em là không biết thôi. Chị nghĩ hai người nên hẹn gặp nhau kín đáo hơn, vì hôm qua đã có người gọi điện cho chị nói rằng nhìn thấy hai người hay gặp gỡ nhau.
Khuê bấu lấy những ngón tay của mình, Bích liếc nhìn hành động đó, cô ta cười. Khuê lắc đầu, nói ấp úng:
- Em… em thật sự rất xin lỗi! Em cảm thấy xấu hổ… Từ giờ em sẽ không gặp anh Hùng nữa đâu.
- Em thực sự làm như vậy được sao?
Khuê nhìn Bích, không hiểu được ý tứ trong câu hỏi này của chị. Chị đặt chén trà xuống, vẫn giữ nguyên nụ cười:
- Em thật sự bỏ được chồng chị sao? Chị có nên tin vào điều hoang đường này không đây?
- Đừng tin!
Hùng ở đằng xa đi tới, khuôn mặt ngập tràn sự tức giận. Trước sự xuất hiện bất ngờ của anh, Khuê chỉ thấy tim mình nhói lên một cái, rồi râm ran đau như đang chảy máu. Anh đang làm cô đau hơn là hạnh phúc.
Trước sự xuất hiện của Hùng liệu mọi chuyện có tốt đẹp hơn với Khuê? Về phần mình, Khuê có thể buông bỏ được tình yêu đang tươi đẹp với Hùng hay không? Nếu không thì Bích sẽ hành động ra sao?