Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Chương 6: Chương 6: Áo sơmi khi nào thì trả lại cho tôi




Anh không quan tâm tiếng khóc của cô, trong cơ thể cô tiến vào rút ra, thần tốc luật động, lặp lại như vậy, như trải qua luân hồi, cô bị dày vò nổi khổ.

Cô nghiền nát, tất cả đều vỡ vụn rồi. Cô đã từng là công chúa kiêu ngạo, nhưng hiện giờ thân thể thảm bại, cô còn kiêu ngạo sao được, cô phải đối mặt như thế nào.

Tất cả mọi chuyện, trong một đêm, gia đình khốn đốn, ngay sau đó cửa nát nhà tan, toàn bộ, muốn bả vai gầy yếu này thừa nhận như thế nào?

Thời điểm anh ở trong cơ thể cô đòi lấy, hoan ái hai đêm một ngày, cô tuyệt vọng, buông tha tất cả vùng vẫy, tùy ý người đàn ông này phát tiết. Cô yên lặng rơi lệ, khẽ kêu tên một người, "Mạc Tịch, Mạc Tịch, Mạc Tịch..."

"A!" Hướng Vãn đột nhiên kinh tỉnh, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

Cô nhìn chung quanh, nơi này là nhà trọ của cô, không phải căn phòng tối đó. Trên mặt, nước mắt còn chưa khô, là mộng, cảnh trong mơ quá chân thật, cô không muốn hồi tưởng lại, cô liều mạng muốn quên đi, nhưng những thứ đau xót này, lại luôn luôn xuất hiện ở trong mộng, một lần lại một lần hành hạ cô, giống như là mộng ma, luôn luôn muốn nhắc nhở cô, những chuỵen tanh máu trước kia.

Đúng là Mạc Tịch, toàn bộ, anh cũng biết? Nếu anh biết, nhất định sẽ đến dẫn cô đi. Mạc Tịch, sẽ không vứt bỏ cô.

Cô một lần lại một lần nói với chính mình, ôm chăn khóc hu hu. Không có bả vai cho cô dựa vào, cô không thể trông cậy vào ai, hiện giờ chỉ còn lại có mình cô, kéo dài hơi tàn.

Mạc Tịch đã đạt được ước mơ của mình rồi, anh chói mắt như vậy, mà cô lại bẩn lại ghê tởm, cô làm sao dám đi tìm anh, làm sao dám xuất hiện trước mặt anh. Nhưng hy vọng xa vời mà thôi.

Màn đêm lại buông xuống. Tiếng giày cao gót lanh lảnh, đánh vào đá cẩm thạch. Kỳ thật trong hành lang là phô thảm, nhưng Hướng Vãn thích nghe tiếng bước chân của cô, cho nên cô chưa bao giờ đi thảm, luôn luôn đi chỗ bên cạnh không rải thảm.

Tiêu Tiêu mỗi lần gặp cô như vậy, đều nói cô là quái thai. Về sau có một lần, Tiêu Tiêu hỏi cô, vì sao cổ quái như vậy. Hướng Vãn đã nói, cô không có cảm giác, như vậy sẽ không độc thân sao? Phía sau tôi thật giống như có rất nhiều người đi theo.

Tiêu Tiêu dùng ánh mắt đưa mắt nhìn, phía sau Hướng Vãn, nhanh chóng chuyển lại, chụp vỗ ngực, chuyện này quả thực là buồn nôn.

Ở một góc, là toilet. Đẩy ra một cái cửa, hướng trái là nam, hướng phải là nữ. Trong lúc này, là bồn rửa tay. Hướng Vãn chỉ muốn hít thở không khí, cho nên cô mở cửa, đi vào, tìm một gian tận cùng bên trong. Cô có thói quen mỗi lần đều đi vào một gian tận cùng bên trong, nếu gian đó vừa vặn có người, cô sẽ chờ, nếu gian đó bị hỏng, cô liền đổi sang tầng trệt, đi cái toilet kia.

Bốp một tiếng, khép lại cái nắp bồn cầu, Hướng Vãn giẫm đạp giày cao gót, an vị ở mặt trên, tiếp theo bắt đầu ngẩn người.

Cửa, đã bị mở. Ninh Tri Nhiên tỉnh rượu, không nghĩ tới... "Là cô?!!!!"

Hai người đồng thời kêu "Khụ, đi giầy vào. Tôi ở bên ngoài chờ anh" Cô do dự thật lâu, vẫn không đẩy ra cánh cửa kia.

Nếu nơi này không phải toilet, Hướng Vãn ngốc cả đời cũng có khả năng, lề mề một lúc vẫn đi ra ngoài.

Ninh Tri Nhiên đứng ở phía trước bồn rửa tay, nhìn không ra trên mặt anh ta có biểu tình gì. Ninh Tri Nhiên cười cười, dập tắt khói, "Không phải cô nói không biết tôi sao? Thật sự không biết?"

Hướng Vãn nghe anh ta nói, có chút tức giận, vừa rồi không phải anh ta cũng nói không biết cô sao, hiện tại sao ngược lại hỏi cô vấn đề này.

Tức giân là tức giận, Hướng Vãn từ nhỏ được giáo dục, là người ta giúp cô, cô mang ơn, cho nên cô không cãi nhau với anh ta, trầm thấp nói: "Không biết tên, chỉ gặp có 1 lần, cũng không thể xem như biết nhau?"

Ninh Tri Nhiên gật gật đầu, vươn tay, "Xin chào, tôi là Ninh Tri Nhiên."

Hướng Vãn không nghĩ tới anh ta sẽ nói như vậy, chần chờ một lúc, mới vươn tay ra, bắt tay với anh ta.

"Thì ra cô là Hướng Vãn."

"Tôi nổi tiếng thế sao?"

Ninh Tri Nhiên gật gật đầu, "Cô không biết cô cực kỳ may mắn sao?"

Hướng Vãn thè lưỡi, trên người tự nhiên toát ra một loại khí chất, cho dù sa đọa, khí chất kia vẫn tồn tại. Giống như Chu Nguyên Chương, ăn mày thì sao, cũng chỉ là một thân phận mà thôi. Hướng Vãn cũng như vậy, cô đã từng quá ưu việt, cho nên cô kiêu ngạo, cho dù đến nông nỗi này, cô vẫn không thể vứt bỏ tôn nghiêm của mình, cho nên ở trước mặt đàn ông, cô không chỉ quyến rũ, còn có kiêu ngạo, giống như chim công, không vui vẫn sẽ cắn người một miếng.

Cho nên thời điểm đối mặt với Ninh Tri Nhiên, khí thế của hai người ngang nhau, tranh chấp chắc chắn không thể tránh được.

"Kỳ thật anh cũng cực kỳ may mắn, trên bìa mấy tạp chí nổi tiếng thường thấy anh xuất hiện với một cô gái rất nữ tính, ôm nhau rất ái muội."

Ninh Tri Nhiên sờ sờ cằm, "Cô quan tâm tôi sao?"

Hướng Vãn cười lạnh, "Tôi hi vọng gian thương không có kết cuộc tốt."

Ninh Tri Nhiên cười nói: "Uy, áo sơmi khi nào thì trả lại cho tôi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.