Editor: hoa hồng
Beta: THO THO
Xe bus lắc lư, so với buổi sáng ít người hơn nhiều. Mỗi dãy cũng chỉ ngồi một người, đại đa số ghế đều trống không. Xe bus đi qua ba trạm, cánh cửa mở ra, đi lên là một đôi tình lữ. Nam sinh là người Châu Á, nhìn cách ăn mặc, không phải người Hàn Quốc thì cũng là người Nhật Bản, nữ sinh là người da trắng chính gốc, một đầu tóc màu vàng kim gợn sóng, dáng người uyển chuyển. Sở dĩ Hướng Vãn để ý đến bọn họ, là bởi vì hai người họ mặc trang phục đôi, phía trên in hình cá heo, hình ảnh con cá heo này hết sức sinh động, ngay cả vẻ mặt đều giống như đúc, cho nên Hướng Vãn mới nhìn bọn họ thêm mấy lần. Nữ sinh nhìn xung quanh một vòng, trên xe đã không còn chỗ ngồi dành cho hai người, nam sinh bảo cô ấy hai người tách ra ngồi riêng, nữ sinh nhất quyết không chịu, đang làm nũng ở trong ngực bạn trai. Nam sinh cưng chìu nhìn bạn gái mình cười, đối diện với ánh mắt của Hướng Vãn, có lẽ cảm thấy đều là người da vàng, tương đối dễ nói chuyện hơn, cho nên anh ấy cười với Hướng Vãn, dùng tiếng Anh nói: "Tiểu thư, có thể làm phiền cô nhường chỗ ngồi được hay không? Tôi biết rõ đề nghị như vậy, hơi quá đáng, chỉ là, bạn gái của tôi rất muốn ngồi chung với tôi."
Nữ sinh nũng nịu đánh anh ấy một cái: "Chẳng lẽ không phải anh muốn ngồi chung với em sao?"
Nam sinh thân mật ôm eo của cô, hôn lên mặt cô gái một cái. Nữ sinh xoay người lại ôm lấy anh, hôn môi anh. Nam sinh cười đẩy cô gái ra: "Đừng làm rộn."
Hướng Vãn đứng lên, chống lên chỗ ngồi, dịch người về chỗ phía sau, nhường chỗ ngồi cho hai người lại.
"Cám ơn." Nam sinh cười nói với Hướng Vãn. Hướng Vãn lễ phép lắc đầu mỉm cười. Xe bus lại chạy chừng bốn mươi phút đồng hồ, rốt cuộc tới trấn nhỏ, trạm xe cách nhà Hướng Vãn cũng không xa, đi vài bước đã đến. Chỗ cô xuống xe cũng không phải trạm cuối, đôi tình lữ kia cũng xuống xe theo, nam sinh cười với Hướng Vãn, dùng tiếng Trung không thuần thục nói: "Thật trùng hợp, tôi đoán cô là người Trung Quốc đúng không?"
Hướng Vãn cũng theo đó cười một tiếng, gật đầu một cái: "Anh là người Hàn Quốc."
Nam sinh gật đầu, nữ sinh thản nhiên nhìn Hướng Vãn, lôi kéo anh ấy đi. Hướng Vãn không thể nhịn được cười, xem ra phụ nữ dù là chủng tộc gì, ghen đều là không thể tránh khỏi. Đẩy cửa ra, Mộ Dung Kiêu đã trở lại, đang ngồi ở trên ghế sofa xem ti vi, nhìn thấy Hướng Vãn đã vội vàng đứng lên: "Nhanh ngồi xuống, nhanh ngồi xuống!" Anh lôi kéo Hướng Vãn ngồi trên ghế sofa, vội hỏi: "Phỏng vấn thế nào rồi?"
"Tôi tới trễ." Hướng Vãn thành thật trả lời. Mộ Dung Kiêu trợn to hai mắt, mày kiếm dựng thẳng: "Cô... Cô… Cô! Thức dậy sớm như vậy, lại còn tới trễ sao?"
"Kẹt xe, tôi cũng đành chịu thôi. Chẳng qua quản lý bộ phận nhân sự của tôi nói cho tôi biết, ngày mai đi làm." Hướng Vãn nói xong, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mộ Dung Kiêu, nở nụ cười ha ha.
"Nói chuyện với cô thật tức đến thở không ra hơi!" Mộ Dung Kiêu bị cô chọc tức điên. Hướng Vãn thu lại nụ cười, không hề trêu chọc anh nữa, Mộ Dung Kiêu này tuyệt đối là một người tốt, Hướng Vãn không ghét anh, cô gần như không có bạn bè, tình bạn bè đối với cô mà nói, cũng coi như là xa xỉ. Nhưng bây giờ Mộ Dung Kiêu này, hiển nhiên ăn ý với Hướng Vãn, hai người này khác nhau một trời một vực, nhưng lại có tiếng nói chung. Bọn họ đang cười đùa, trên lầu đi xuống hai người, trong tay một nam một nữ xách theo bốn túi hành lý. Nam sinh thấy Hướng Vãn, không khỏi kinh ngạc: "Thật trùng hợp! Cô cũng ở chỗ này sao?"
Lại là đôi tình lữ kia, xem ra thật sự rất trùng hợp. Vẻ mặt nữ sinh nhìn Hướng Vãn, vẫn chưa phải là bạn bè, nhưng cũng không đến nỗi tràn đầy địch ý. Hướng Vãn biết nữ sinh không thích mình và bạn trai của cô ấy qua lại gần, vì vậy cũng không nói tiếng nào, gật đầu một cái, coi như là chào hỏi. Mộ Dung Kiêu đứng dậy, mỉm cười với đôi tình lữ kia, dùng tiếng Anh nói: "Thu dọn xong rồi sao? Có cần giúp một tay hay không?"
Nam sinh lắc đầu: "Cám ơn, không cần."
Mộ Dung Kiêu gật