Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Chương 62: Chương 62: Kiếp sống "ở chung" (Thượng)






Edit: Tử Liên Hoa 1612

Beta: hoa hồng

Cái gì gọi là lạ mắt lạ tai? Cái gì gọi là cắt câu lấy nghĩa? Chính là nói tới loại người như Mộ Dung Kiêu, anh ta có thể cắt câu lấy nghĩa từ, để cho người ta cảm thấy lạ mắt lạ tai. Hướng Vãn và Ninh Tri Nhiên ngơ ngác nhìn nhau, Mộ Dung Kiêu thì đang cười khúc khích, anh ta thì cười ngây ngô ở ngay bên cạnh, cười một lúc lâu mới phản ứng lại, kinh ngạc mà nhìn hai người bọn họ: "Hai người quen nhau sao?"

Ninh Tri Nhiên gật gật đầu nói: "Dĩ nhiên."

"Dĩ nhiên không biết!" Hướng Vãn trợn mắt nhìn Ninh Tri Nhiên, trong ánh mắt thấp thoáng vẻ uy hiếp. Ninh Tri Nhiên nhẹ giọng ho một tiếng, "Ý của tôi cũng vậy, dĩ nhiên là không biết."

Mộ Dung Kiêu hoài nghi nhìn hai người bọn họ, ánh mắt rất chi là mập mờ. Ạnh ta lại không phải người ngu, chắc chắn hai người kia có quen biết, hơn nữa còn có mờ ám đó! Cái gì gọi là càng tô càng đen? Chính là nó! Khó trách trong nhà vừa mới có người chuyển đi đã lại có người vào ở, hơn nữa còn cực kỳ hào phóng, hoàn toàn không cò kè mặc cả mà lập tức thanh toán tiền mướn phòng cho hai năm, mấu chốt nhất là: mấy việc như giặt quần áo nấu cơm, người ta nói sẽ lo toàn bộ, chỉ để ở lại! Ông trời ơi! Hai người kia nhất định là có gì gì đó. Ngay bây giờ anh ta sẽ cầu nguyện Tôn Tình đừng chuyển đi, như vậy là anh ta có thể chào tạm biệt thức ăn nhanh rồi! Mộ Dung Kiêu nghĩ tới đây, không thể nhịn được mà nở nụ cười, lúc đối diện với ánh mắt của Ninh Tri Nhiên, anh ta cười càng thêm giảo hoạt gian trá.

"Anh cười cái gì?" Hướng Vãn phát hiện Mộ Dung Kiêu cứ cười suốt, không khỏi buồn bực. Mộ Dung Kiêu ho khan một tiếng, "Giới thiệu cho hai người một chút, vị này là khách trọ mới tới, Ninh Tri Nhiên tiên sinh. Còn đây là Tôn Tình tiểu thư, từ nay về sau chúng ta sẽ ở chung rồi, phải hòa thuận đấy nhé!"

"Ở chung?!" Hướng Vãn trợn to mắt nhìn Mộ Dung Kiêu, Mộ Dung Kiêu cũng chú ý tới từ ngữ của mình, vội vàng đổi lời nói: "Là ở dưới cùng một mái nhà."

Cơm tối là Ninh Tri Nhiên nấu, như vậy việc dọn dẹp bàn ăn và rửa chén dĩ nhiên là do Hướng Vãn và Mộ Dung Kiêu chia đều! Mà đương nhiên Mộ Dung Kiêu sẽ không làm công việc tổn thương bàn tay như rửa bát rồi. Lúc Hướng Vãn chất vấn anh ta, Mộ Dung Kiêu giơ tay mình đến trước mặt Hướng Vãn, uất ức chớp mắt nói: "Cô xem tay ngọc thon thả của tôi này, cô cam lòng để cho tôi làm việc nặng nhọc sao?"

Hướng Vãn trợn trắng mắt nhìn anh ta, sau đó ngẩn người nhìn đống bát đũa. Hiển nhiên là Mộ Dung Kiêu nhảy nhót lên lầu, trước khi đi, anh ta trợn hai mắt với Ninh Tri Nhiên, Ninh Tri Nhiên đáp lại bằng một nụ cười thản nhiên. Dĩ nhiên tất cả chuyện này Hướng Vãn đều không biết, cô còn đang hăng hái chiến đấu với đống bát đĩa, thật ra thì cô cũng chưa từng làm việc nhà, phòng bếp bị cô làm cho rối loạn. Ninh Tri Nhiên đi tới phía sau cô, nhẹ giọng hỏi: "Cần giúp không?"

Anh chợt lên tiếng dọa cho Hướng Vãn giật mình, cái đĩa trong tay rơi lạch cạch xuống đất, vỡ tan tành.

"Uầy!" Hướng Vãn ảo não nhìn mảnh vụn đầy đất, ngồi xổm người xuống muốn thu dọn mảnh vỡ, nào đoán được dưới chân mất thăng bằng, vừa vặn đạp phải đống mảnh vụn, cô hét lên “A” một tiếng chói tai.

"Cẩn thận!" Ninh Tri Nhiên vội vàng lao tới bế cô lên, đi ra ngoài phòng khách, đặt cô lên ghế sofa, cởi dép của cô ra, nhìn vết thương ở lòng bàn chân cô. Còn may đế dép của cô coi như cũng dày, nếu không nhất định sẽ đâm vào rất sâu, chỉ là đâm vào lòng bàn chân thế này cũng đủ đau rồi. Ninh Tri Nhiên nhìn Hướng Vãn đang nhe răng nhếch miệng thì có chút đau lòng, lại không nhịn được trách cứ, "Sao lại chẳng để ý chút nào vậy? Mảnh vụn như thế vô cùng nguy hiểm! Em lại còn không biết đứng cho tử tế!"

Hướng Vãn cúi đầu, cắn môi: "Nhưng mà tóm lại là phải thu dọn, nếu để cho Mộ Dung Kiêu thấy, anh ta sẽ đau lòng cho cái đĩa."

"Bên cạnh em chẳng phải còn có anh sao? Về sau lại gặp tình huống như thế, cứ chờ để anh giải quyết, biết chưa?!" Ninh Tri Nhiên không nhịn được tức giận, cô gái nhỏ này luôn không biết yêu quý mình, bảo vệ mình. Anh vẫn còn ở trước mắt mà cô đã thành ra như vậy, nếu anh không ở đây thì còn tới mức nào nữa? Cô còn có thể


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.