Edit: Quan Vũ - LQĐ
Beta: Ngọc Hân, Nguyệt Hoa Dạ Tuyết - LQĐ
Bóng đêm bắt đầu bao phủ, Hướng Vãn ôm chặt hoa cúc trong ngực, cô luôn có cảm thấy lo sợ bất an. Tô Tín cầm tay của cô, nở nụ cười với Hướng Vãn, “Đừng quá lo lắng, chúng ta đi nhanh, em bảo đảm đừng phát ra tiếng động quá lớn cho anh, chắc là sẽ không bị người ta phát hiện.”
Hướng Vãn gật đầu thật mạnh, cắn môi, muốn cười với anh, nhưng không tài nào cười nổi, nên dứt khoát quay đầu nhìn bóng đêm tối đen như mực bên ngoài cửa sổ. Xe phóng nhanh như gió, từ trước đến giờ Tô Tín luôn là loại người chạy đua với tốc độ, một tiếng sau, xe ngừng lại ở dưới núi Bát Công. Anh đã dò thăm, bà nội của Hướng Vãn được chôn đây. Cổng của nghĩa địa công cộng đã khóa, cho nên Tô Tín dẫn Hướng Vãn đi vòng nửa vòng, nhìn tay vịn bằng sắt, lại nhìn Hướng Vãn nhỏ yếu một chút, “Em có thể leo lên không?”
Hướng Vãn nhìn tay vịn cao chừng hai thước rồi nhìn Tô Tín như cầu cứu, “Anh có thể để em giẫm lên (đứng lên người anh) một chút không?”
Tô Tín thở dài, “Coi như anh xui xẻo, dưới chân em, em lưu tình nhá.”
“Cám ơn.”
Tô Tín ngồi xổm người xuống, cõng Hướng Vãn, Hướng Vãn leo lên tay vịn, nhắm mắt lại, vừa định nhảy xuống, Tô Tín đã lên tiếng ngăn lại, “Em đợi ở trên, anh đi xuống trước!”
Nói xong, Tô Tín tung người leo lên, sau đó yên ổn rơi xuống đất, nhìn Hướng Vãn đang còn sửng sốt, chẳng lẽ đây là khinh công trong truyền thuyết sao? Tô Tín giang hai cánh tay, “Nhảy xuống, anh đỡ em. Em đừng nhắm mắt nha, nhảy không đúng, anh cũng mặc kệ em!”
Chết thì chết, dù sao cũng chỉ hai mét, Hướng Vãn tung người nhảy một cái, rơi vào một cái ôm rắn chắc, Tô Tín buông ra để cô đứng vững. Trong nghĩa địa công cộng đen kịt, có một ánh đèn yếu ớt, chắc là phòng của người canh mộ. Cũng may là trăng tròn, nhờ ánh trăng, cũng không đến mức quá tối tăm. Tô Tín nói khẽ, “Đi theo anh, phần mộ bà em ở bên trên.”
Tô Tín cầm tay Hướng Vãn, lặng lẽ đi lên núi nhanh như mèo. Đi chừng mười phút, đã đến lưng chừng núi, Tô Tín dừng bước lại, vẫn nén giọng thật nhỏ, “Đến rồi.”
Bà cụ trên bia mộ, tóc mai điểm đầy sương, năm tháng để lại từng dấu vết trên mặt của bà, dáng vẻ bà mỉm cười, khiến những nếp nhăn kia trông cũng trở nên hiền lành. Hướng Vãn quỳ gối trước mộ, để hoa tươi xuống, dùng ống tay áo lau lau bụi bặm trong hình.
“Bà nội, con tới muộn rồi.” Hướng Vãn dập đầu ba cái liên tiếp. Hướng Vãn nghe nói, sau khi người đã chết sẽ tới một nơi khác, có người gọi Minh Giới, có người nói Quỷ Giới, cô nghe nói cần đốt tiền vàng mã cho người đã qua đời. Ban đầu cô định đốt vàng mã, nhưng Tô Tín cũng không cho phép, nhượng bộ lớn nhất, chính là đưa cô đến đây, giả sử như đốt vàng mã, nhất định sẽ bị phát hiện. Bà nội, chờ con đến chỗ an toàn, con chắc chắn sẽ đốt thêm tiền vàng mã cho bà. Con đi lần này, chỉ sợ là sẽ mãi mãi không bao giờ trở về nữa, bà nội con không thể mang người đi, sau này cũng không thể đến thăm người, là Hướng Vãn bất hiếu, người cứ trách con đi.
Tô Tín đứng cách đó không xa, nhìn Hướng Vãn khóc không thành tiếng, cô đè nén tiếng khóc, âm thầm chịu đựng, muốn khóc thật to, nhưng lại sợ bị người ta phát hiện. Tô Tín quan sát bốn phía chung quanh, nhìn xem có người đến gần hay không.
“Tôi cho rằng em đã vô tình vô nghĩa tới cực điểm, không ngờ, thật sự em vẫn tới thăm bà nội em.” Trong bóng tối, bất chợt có một giọng nói vang lên, từ xa đến gần, tiếng bước chân đến gần từng bước từng bước một, hình dáng anh, cũng dần dần rõ ràng dưới ánh trăng. Giọng nói này, có chết Hướng Vãn cũng sẽ không quên, cô hoảng sợ nhìn người trong bóng tối kia, anh đứng quay lưng lại ánh sáng, mặc dù không thấy được vẻ mặt của anh, nhưng Hướng Vãn biết, anh đang tức giận. Tô Tín kéo Hướng Vãn như đang bại liệt lên, bảo vệ ở sau lưng mình. Lê Thiên Qua nhìn loại động tác muốn bảo vệ theo bản năng này của Tô Tín, không khỏi bật cười, “Tô Tín, anh cho rằng anh đang bảo vệ cô ấy sao?”
“Lê Thiên Qua, anh muốn làm gì?”
Lê Thiên Qua nghe vậy, không khỏi cười nói: “Những lời này nên là tôi hỏi anh, anh mang vị hôn thê của tôi đi ngay trong lễ đính hôn của tôi, anh muốn làm cái gì?”
“Cô ấy hoàn toàn không yêu anh.”
“Điều này, e rằng không do anh định đoạt. Hướng Vãn, theo tôi về, tôi có thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì hết.”
Lê Thiên Qua bước từng bước từng bước tới gần, đưa tay về phía Hướng Vãn, “Đi qua chỗ tôi.”
“Không, không!” Hướng Vãn lắc đầu liên tục, lảo đảo lui về phía sau.
“Nghe lời, chúng ta nói chuyện một lát.”
“Lê Thiên Qua, anh không thấy cô ấy từ chối anh sao? Cô ấy hoàn toàn không muốn nói chuyện với anh.”
“Điều này e rằng cũng không phải do cô ấy. Tô Tín, đột nhiên tôi thấy anh rất không vừa mắt!” Lê Thiên Qua vỗ tay, bốn người đàn ông mặc đồ đen đi ra trong bóng tối. Bốn người đàn ông mặc đồ đen vây Tô Tín và Hướng Vãn vào giữa, Tô Tín nhíu nhíu mày, thì thầm với Hướng Vãn: “Đợi lát nữa thấy đúng thời cơ, chạy đi ngay, biết không? Anh sẽ giữ chân bọn họ, đi tìm Chung Nhạc, anh ta sẽ giúp em!”
“Vậy còn anh?”
“Bảo em chạy thì em chạy đi! Bớt nói nhảm!”
Mấy người đàn ông mặc đồ đen xông tới dồn dập, Tô Tín đánh nhau với bọn họ, nếu đánh đối kháng, bọn họ chắc chắn không phải đối thủ của Tô Tín, nhưng hôm nay anh muốn che chở Hướng Vãn, lại muốn tìm cơ hội đột phá, dần dần mất hết sức. Lê Thiên Qua như xem cuộc vui, đứng lẳng lặng một bên nhìn trận đấu hết sức dã man này. Tô Tín thấy thời cơ chín muồi, nâng một chân lên đạp một người đàn ông, nháy mắt với Hướng Vãn, chỉ cần mười phút, nếu như mình có thể đối phó bọn họ mười phút, Hướng Vãn có thể chạy xuống núi, chỉ cần cô ngồi lên xe, chắc hẳn sẽ an toàn. Hướng Vãn chạy như điên, không dám dừng lại dù chỉ một chút, cũng không dám nhìn về phía sau, cô nghĩ muốn trốn khỏi, cô không muốn gặp lại Lê Thiên Qua, suốt đời này cũng không muốn. Lê Thiên Qua trông thấy Hướng Vãn chạy trốn, sao lại không đuổi theo, anh mới vừa bước lên trước một bước, Tô Tín đã cầm chân anh, đấu qua đấu lại với Lê Thiên Qua và bốn thủ hạ của anh. Lê Thiên Qua nhìn bóng dáng của Hướng Vãn càng ngày càng xa, nhíu nhíu mày, “Tô Tín, đây là anh tự chuốc lấy!”
Tiếng vang “pằng” vang dội cả bầu trời đêm, đây không phải là lần đầu tiên Hướng Vãn nghe âm thanh này, thế mà mỗi khi nghe, bao giờ cô cũng kinh hồn bạt vía, như thể đã chết một lần. Cô chỉ có thể càng chạy nhanh hơn, tiếng súng kia vang lên vang vọng bên tai của cô, cô che lỗ tai của mình, chạy như điên.
“Hướng Vãn! Nếu như em còn dám chạy một bước, đạn của tôi sẽ bắn xuyên qua trái tim Tô Tín! Em thử chạy một bước nữa xem!” Giọng nói của Lê Thiên Qua như quả bom, nổ tung trong đầu Hướng Vãn, nổ bùng làm cô không thể động đậy, ngồi sững trên mặt đất.
“Tại sao anh cứ không chịu bỏ qua cho tôi, tại sao anh có thể mất trí như vậy? Lê Thiên Qua, có lẽ tôi từng nợ anh, nhưng mà hẳn là tôi cũng đã trả sạch rồi, anh giết cả nhà tôi, bắt tôi làm gái điếm, những thứ này cũng không đủ sao? Rốt cuộc anh còn muốn như thế nào?!” Cô khóc tê tâm liệt phế, chỉ trích, mắng mỏ.
Lê Thiên Qua từ từ đến gần cô, ngồi xổm người xuống, duỗi tay về phía cô, muốn dìu cô đứng dậy.
Hướng Vãn đánh một phát lên bàn tay đang duỗi ra của anh, Lê Thiên Qua lại đưa tay ra, Hướng Vãn căm tức nhìn anh, rồi nắm tay của anh, há mồm cắn, cô cắn đến mứa hàm răng đau cả lên, dùng tất cả sức mạnh của bản thân, mùi máu tươi lan tràn trong miệng, máu của Lê Thiên Qua chảy xuống theo khóe miệng Hướng Vãn.
Anh không né, nhíu chặt chân mày nhìn Hướng Vãn, “Phát tiết (cơn giận) đủ rồi thì về nhà với tôi.”
Hướng Vãn nhả ra, khó tin nhìn anh, sao người đàn ông này còn có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy. Bộp một tiếng, Hướng Vãn giáng cho anh một cái tát thật mạnh.
“Cái nhà mà anh nói, đối với tôi mà nói là địa ngục trần gian! Tôi có chết ở đây, tôi cũng sẽ không về với anh! Lê Thiên Qua, tên Tần Thọ* này, anh có gan thì giết tôi đi! Nếu như anh không giết tôi, chỉ cần tôi còn sống một ngày, thì tôi sẽ nguyền rủa anh một ngày, chỉ cần tôi còn sống, thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh, mặc kệ bỏ ra giá nào, tôi cũng nhất định phải giết chết anh, khiến cho anh sống không bằng chết!”
*Tần Thọ [秦寿]: Nghe bảo là tên nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Biểu muội hiền lương của Tần Thọ. [秦寿的善良表妹][Baidu]
“Vậy thì em phải sống thật tốt cho tôi! Trái lại tôi muốn nhìn xem em có thể trả thù tôi thế nào! Hướng Vãn, tôi cho em biết, chỉ cần em còn sống một ngày, thì em vẫn là người thuộc về Lê Thiên Qua tôi! Những người khác nghĩ cùng đừng nghĩ! Bản thân tôi thật xem thường em, không ngờ em cũng giống hệt như những người đàn bà khác, để đạt được mục đích, dùng mọi thủ đoạn lấy lòng tôi, Hướng Vãn, gạt tôi thì chắc chắn phải trả giá thật lớn, mạng của Lâm Mộc Tịch, tôi định rồi! Nếu như em nghĩ cho mạng sống của anh ta, thì thu cái bộ mặt khóc tang này của em lại đi! Cười thật vui vẻ cho tôi, nếu không đừng trách tôi!”
Hướng Vãn nghe lời của anh, đột nhiên nghẹn ngào cười ha hả, “Lê Thiên Qua, anh thật sự khiến tôi cảm thấy thật đáng thương hại! Lúc bà nội tôi còn sống, anh lấy mạng của bà nội tôi ra uy hiếp tôi. Hôm nay, bà nội tôi qua đời, anh lại lấy mạng của Mạc Tịch ra uy hiếp tôi. Lê Thiên Qua, ngoại trừ uy hiếp ra anh còn biết cái gì? Tôi không sợ chết, dĩ nhiên Mạc Tịch cũng không sợ, nếu không thể cùng sống, như vậy thì nhất định chết chung huyệt! Nếu như bọn tôi không chết được, vậy thì tôi sẽ giết chết anh là cái chắc rồi!”
“Qua lâu như vậy, em vẫn cứ muốn giết tôi như vậy sao?”
“Đúng, tôi hối hận, ban đầu, một đao kia không đâm vào trái tim của anh!”
“Được, vậy tôi sẽ cho em một cơ hội!”
Lê Thiên Qua móc ra một cây súng lục, đặt trên tay Hướng Vãn, cầm lấy tay cô, chĩa họng súng vào lồng ngực mình, “Cầm lấy! Chĩa vào đây này! Em nổ súng đi!”
Hướng Vãn không ngờ anh sẽ như thế, bàn tay cầm súng hơi run rẩy,
“Em nổ súng đi! Biết bóp cò không? Hướng Vãn, chẳng phải em rất muốn giết tôi sao? Em nổ súng đi! Tôi thành toàn cho em, chết trên tay em, tôi cam tâm tình nguyện. Sau khi tôi chết, chắc chắn em cũng sẽ chết, em và Lâm Mộ Tịch cùng nhau chôn theo tôi! Thế nào, không dám à? Bóp cò đi!”
“Anh đừng ép tôi!”
“Là em đang ép tôi! Em muốn tôi chết như thế, tại sao không nổ súng? Vậy thì vốn dĩ trong lòng em cũng không muốn giết tôi?! Là em đã yêu tôi?! Hướng Vãn! Em yêu tôi phải không? Em đã yêu tôi đúng không?”
“Tôi hận anh! Tôi mong anh chết ngàn lần vạn lần!”
“Vậy em nổ súng đi! Chúng ta cùng chết!”
“Pằng” một tiếng.
Bàn tay Hướng Vãn run rẩy không ngừng, súng lục rơi xuống đất trong vang vọng, khó tin nhìn Lê Thiên Qua.
Chỉ mới giây phút kia, đột nhiên Lê Thiên Qua ôm lấy cô, lăn một vòng trên mặt đất.
Lê Thiên Qua nằm trên mặt đất, máu anh tuôn chảy ra như suối, anh nhặt khẩu súng lên, đặt trên tay Hướng Vãn: “Cầm nó, đi mau!”
Hướng Vãn trợn trừng hai mắt, ngây người nhìn Lê Thiên Qua, tay run run, sờ soạng sau lưng Lê Thiên Qua, máu đỏ tươi dính đầy tay.
“Cầm điện thoại của tôi, gọi điện thoại cho Rabbah! Bảo anh ta dẫn người tới cứu em! Cút đi! Em mau cút đi!”
Hết chương 55