Tình Nhân Ngàn Năm

Chương 3: Chương 3: C2: Tìm, dụ dỗ, tìm




Người cứ đi, ban đầu liền không ngại ngần cứ giữa đường mà thẳng tiến. Nhưng một lúc sau, cảm thấy dưới chân mình có vài chỗ không đúng, cho nên liền ngồi xuống tại giữa đường, giở chân lên mà kiểm tra, liềnphát hiện đường bên dưới hiện tại đầy rẫy vết thương đang rướm máu ra bên ngoài. Người lại tròn xoe đôi mắt người chết của mình, nghiêng đầu nhìn đến nó, sau một lúc lại đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng chậm chạp đứng dậy, quyết định đi qua ven đường, nơi có hẳn đất và có hoang để bước đi.

Người cũng không quan tâm, phía sau mình, tùy theo ngọn cỏ được dẫm đạp qua từng bước chân đều rất nhanh lụi tàn, héo úa. Lâu lâu lại thì thâm, rít lên thứ ngôn ngữ lạ lùng và luồn khí đen thì di động liên hồi quanh cổ, quanh chân người, có đôi lúc còn vươn mình ra ngoài một chút.

Người đi không biết bao lâu, nhưng mà, ánh mặt trời trông thật chói mắt rồi sao đó lại có mặt trăng cùng mấy ngôi sao kia cố gắng tỏa chút ánh sang yếu ớt của mình mà soi đường cho người đi đêm.

Vốn dĩ khu làng cổ kia không quá xa đối với thị trấn gần nhất nên đường đi cũng được ưu ái lắp đèn điện thưa thớt, nhưng mà người không biết bởi vô tình hay cố ý hoặc là do một tác nhân nào đó, lại chọn con đường ngược lại.

Thứ xe cộ kia tốc độ đều qua ngưỡng 120 km/h cho nên căn bản cũng lười để ý đến ven đường có vật gì đang di động mà người cũng không có ý định bắt xe cứ thế, tiếp tục đi bộ

‘Chúng ta phải đi đâu?’_một tiếng rít nho nhỏ vang lên trong màn đêm đen đặc.

1h đêm

‘Không rõ, không có mùi của người đó’_người đưa tay quẹt mũi, nho nhỏ rít lên

‘Cứ đi như vậy sao?’_luồn khí đen hiện tại vươn lên một chút hết di chuyển để che mắt, che mũi rồi che miệng, chán chường liền quanh đầu người, chỉ để lộ đôi mắt

‘Ngươi có sáng kiến?’

‘Trước tiên vẫn là cách ăn mặc của ngươi kìa’

‘Ra sao?’

‘Hôm nay, dựa vào những gì ta nhìn thấy ở mấy cổ máy có bốn vòng tròn giam người bên trong kia, bọn họ từ ăn mặc cho đến mái tóc cũng khác ngươi’

‘Đó là xe, phương tiện di chuyển’

‘Ta không quan tâm, ngươi đừng trông quá lạ, tránh cho ta phiền phức là được’

‘Ta làm gì?’

‘Còn không phải người chọn vị trí mộ chính mình rồi bắt bọn ta lắp lại là ngươi sao?’

‘Thì sao?’

‘Hừ, chôn sâu hơn thì đỡ phiền cỡ nào’

‘Ngươi tình nguyện ở dưới đó sao’

‘Ta muốn….’

Cuộc trò chuyện bằng tiếng rít đến đây là dừng của hai vật thể khó gọi tên. Giữa đêm đen mịt mùng lại có thứ ánh đèn chói chang của ô tô chiếu thẳng vào người. Người cúi đầu nhìn, hơi nghiêng đầu đánh giá phần ánh sáng chói chang dưới chân mình giữa đêm đen

‘Xem, nhà giam bốn cánh ngay phía sau ngươi’

‘Ta đã bảo là xe mà’

‘Ta mới không nghe, lần này cũng đừng mong ta động’

Người vẻ mặt vẫn không chút biểu cảm, lắc lư trái phải quay đầu, khẽ rít_’Ngươi không động thì ta theo bọn họ

‘Ta mặc kệ’

Người nghiêng đầu nhìn đến nụ cười tự mãn của tên đeo kính đen trước mặt, lại khẽ rít_’Hắn trong có vẻ hiểu được’

‘Chuyện bất khả thi, căn bản là nghe ngươi phát ra tiếng rên!’

‘Là ngươi tự phỉ bán ngôn ngữ chính mình’

‘….’

“Này, cô gái”

Người vẫn nghiêng đầu, sau đó trở về trạng thái cũ, quay lưng muốn đi. Nhưng chỉ vừa mới chậm chạp chuẩn bị bước tiếp bước thứ hai thì bỗng nhiên cảm thấy cơ thể bị lay động, cúi đầu nhìn liền thấy bụng mình máu đen đang tràn ra ở bảy lỗ, từ từ nhuốm ra bộ váy màu kem của mình, sau đó cứ như vậy ngã sấp xuống.

Bọn người phía sau có chút chần chừ, nhưng quay đầu thì lại thấy đầu lĩnh hất mặt liền cắn răng đến quàng tay qua dưới vai của người, kéo đi, quăng vào cốp xe phía sau.

Cốp vừa đóng lại, người liền mở ra đôi mắt chết của mình, khẽ chấn động mà rít lên_’Mùi của hắn!’

“Ngươi đừng tưởng ta nghe không hiểu ngươi nói gì”_một giồng nói thực trầm nhưng lại mang theo ý tứ đùa cợt vang lên

Người lại một lần nữa trở mình, nằm ngay ra, hai tay cũng đặt lên phần bụng vừa bị bắn nát của mình, nhắm mắt, im lặng. Để máu chậm rãi, từng giọt, từng giọt thấm đẫm sàn xe

‘Thực phiền’

“Ngươi là ai?”

‘Ta?? Ngươi có tư cách sao?’_thứ khí màu đen kia đang từ từ hòa mình vào nền thảm nơi có máu của người đang từ từ chậm rãi lan ra

“Ngươi đừng tưởng dựa vào chút ít năng lúc đó mà nghĩ đánh gục ta”

‘Vậy ngươi làm sao biết được chủ tử của ta hôm nay sẽ tỉnh lại?’

“Tốt nhất ngươi nên thu lại….”

Hắn chưa nói dứt câu thì trước ánh mắt kinh dị của tài xế thông qua kính chiếu hậu khiến hắn chau mày khó hiểu, vừa quay đầu liền thấy người từ phần mui xe từ khi não đã bị thủng một lỗ lớn phía sau mà ngồi dậy.

Trong màn đêm người tà mị cười nụ cười của tử thần không, đó không phải là cười, mà là ngoác miệng lên trông như cười, đôi mắt u uất nay được ánh sáng của mặt trăng vươn lên trong thực khiếp đảm, rất nhanh không để nhân loại kịp hành động vươn ra bàn tay đầy móng nhọn đen hoắc của mình, đâm xuyên cửa kính, đến bắt lấy cái cổ của nhân loại kia, thì thầm giọng nói của âm ti_”Hậu bối của ta, đối với bề trên, không nên thất lễ như vậy”

Hắn quả thực là bị hù cho ngây người. Kết giới, bùa chú, phong ấn ở cốp sau xe là không hề ít, cũng chẳng hề yếu, lại còn là chú ngữ thuần cổ, vậy mà lão tổ tông trước mặt vẫn xông ra không chút xây xát. Càng thấy, hắn càng vui vẻ, trong lòng cũng dâng lên nổi sợ mơ hồ_”Người về, sẽ chấn hưng gia tộc?”

Người liền thôi nụ cười quá mức khủng bố trong đêm của mình, chiếc xe đồng thời cũng dừng lại thật chậm, thứ khí đen kia làm xong chuyện của mình thì lại quay về, quấn quýt bên chủ nhân của nó

‘Thu lại đi, không cần’_người chậm rãi bước lên phần mui sau vẫn chưa bị phá nát, sau đó ngồi xuống, chậm chạp đưa chân xuống trước rồi mới cố gắng thật nhẹ nhàng cho chân chạm lên nền đường. Thứ khí đen kia hiện tại đang là lưỡi dao sắc nhọn trong suốt đang hướng thẳng trán của nhân loại kia, được gọi về liền lập tức chuyển đen, uyển chuyển lui về.

Người đi thật chậm, vòng qua một bên, cùng lúc, nhân loại kia cũng vừa ra khỏi xe, đi tới, vừa định mở miệng nói thì người lại đi trước hắn một bước

“Trên xe của ngươi, trước đó có một người lạ khác ngồi vào”

“…”_hắn chau mày, có chút khó hiểu_”Xe này, vừa ban chiều đi vây bắt một nữ nhân, bởi vì bỗng nhiên nghe tin ngọc bảo trong nhà phát sáng nên ừm, con cũng vội vàng dung xe đó đến đây, xin lỗi người”

“Nữ?”

“Là bảo bối của Luân gia, bắt về để uy hiếp gia chủ bọn hắn”

“Mang ta đến đó”

“!!!”_hắn nhướn mắt ngạc nhiên nhìn người, nhưng sau đó biểu cảm của lão tổ tông vẫn không có chuyển biến, hắn biết mình luống cuống liền trở lại nghiêm túc_”Vậy, mời người”

“Đi ngay bây giờ”

“…Được ạ”

Trên xe, luồn khí đen một bên quấn mặt người, một bên hết ngoe ngẩy trước mặt thanh niên kia, lại đến nhìn ngó mấy thứ bên trong xe, rít lên_’Không ngờ, dòng dõi của ngươi cũng không đến nổi tệ lậu’

‘Câm miệng’

‘Ta mới không câm, nhìn xem, hắn cũng có nét giống ngươi đó chứ! Gien cũng quá mạnh đi’

‘Còn nhớ ngôi nhà ta làm cho ngươi năm đó không’

‘….’_khí đen lập tức rút lui, ngoan ngoãn thu lại ở cổ của người, nhưng vẫn không chịu được yên tĩnh, liên tục di chuyển

‘Cút!’_người thật sự nổi quạo, liền lớn tiếng quát. Nó liền rời ra, lại chuyển qua quấn cậu thanh niên bên cạnh, nỉ non nói_’Lão tổ của ngươi, chính là loại tiểu miêu cở lớn người ta thường thấy trong rừng’

“….”

Hắn lén đưa mắt nhìn người, rồi mím môi quay đầu nhìn đi nơi khác. Họa gia ba trăm năm, chính là do người này tạo ra. Không ngờ lại là nữ nhân. Cũng không ngờ được, bản thân cũng có ngày thấy được người trở về. Phải biết theo câu chuyện của bọn họ, từ năng lực di truyền cho đến những thứ khác có liên quan đều là bí ẩn không lời giải.

Họa gia, mỗi một người, đều có khả năng sống lại nhiều nhất là ba kiếp nếu ước nguyện từ sâu thẫm vẫn chưa hoàn thành. Nhưng thời gian tỉnh dậy là không thể biết được. Cho nên cứ hồi sinh như vậy, kinh nghiệm là nhiều vô kể, Họa gia cũng nhờ đó mà nền tảng xây nên dường như không thể đổ nổi. Thậm chí ở năng lực có thể trò chuyện với mấy vật thần bí hai như con đĩa màu đen kia đều không hề được thực hành qua sách vở mà đều là tự có. Hắn muốn biết, muốn biết càng nhiều càng tốt về người tạo ra Họa gia này.

Nhưng hiện tại, có lẽ đã có vài điểm sai.

Người tạo ra Họa gia, lúc này lại tình nguyện nộp mình cho nhà giàu mới nổi trăm năm Luân gia kia. Hắn muốn cản. Nhưng, không nổi. Điều đó khiến hắn không khỏi bi thương nghĩ_[Ba mẹ à, hai người còn một kiếp, mau sống dậy mang lão tổ này về đi a!!!]

Trước mặt người, dù hắn có là lão hổ đến đâu, nhưng lại nghĩ đến lịch sử ba trăm năm kia, quả thực liền thấy tự ti, nhỏ bé, yếu ớt mỏng manh vô cùng. Mà đả kích nhất là người có thể cày nát của một vườn bùa cổ hắn cố gắng làm trong một năm qua kia. Đã vậy vừa rồi còn nghe theo lời ba mẹ trước khi đi, nếu có gặp được người liền dùng thứ có lực sát thương mà hắn tin tưởng nhất, tiến đến giao chiến với người. Hắn không nghĩ nhiều, rút súng bắn. Và kết quả thì, qúa thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.