Nhược Băng đã đoán đúng, đối tượng Diêm Thủ Đảng lùng bắt đúng là Mã Lỵ, số lần Mã Lỵ bị tập kích ngày càng nhiều, may mà phòng nghiên cứu có những cơ quan hoàn mỹ cùng sự bảo hộ nghiêm ngặt tạm thời của hai vợ chồng bọn họ đề phòng địch nhân tập kích bất ngờ, nhưng điều này chứng tỏ hành tung của Mã Lỵ đã bị bại lộ, phòng nghiên cứu trên núi không còn là nơi an toàn.
Vì đảm bảo an toàn, Nhược Băng thay Kiều Mã Lỵ chuẩn bị một địa điểm ẩn giấu khác, gần nơi đây để bảo vệ nàng.
Trên phương diện khác, Nhược Băng cùng Thiệu Phàm đã nghiên cứu từ những lần Mã Lỵ bị tập kích, từ đó phát hiện ra một số điểm kỳ quái, nàng nói ra nghi ngờ trong lòng.
"Các hắc đạo tổ chức đều đi tìm Mã Lỵ, ngay cả CIA của Mĩ, cục hình sự quốc tế Italy đều muốn tìm nàng, chưa kể đến Diêm Thủ Đảng, trên lý thuyết chính Diêm Thủ Đảng mới cần gấp, nhưng căn cứ theo tư liệu một tháng qua, Diêm Thủ Đảng vẫn án binh bất động."
"Cũng không hẳn, có lẽ thời điểm chưa tới, hoặc bọn họ đang hợp tác cùng tổ chức khác, không cần tự thân xuất mã."
"Không, em vẫn cảm thấy họ đang từ từ quan sát các bang phái khác hành động." Nhược Băng thực khẳng định.
"Không hợp lí, không hề giống với tác phong của Diêm Thủ Đảng."
"Cho nên em mới thấy kì quái, nhất định có gì đó mờ ám trong đó."
"Mã Lỵ chưa nó ra thứ cô ấy trộm là cái gì sao?" Thiệu Phàm cũng tò mò thật sự.
Nàng lắc đầu."Cô gái ấy vô cùng thận trọng, nói thế nào cô ấy cũng không chịu khai."
"Sao không để cô ấy gặp CIA, cấp trên đang tạo áp lực với anh."
"Anh tiết lộ hành tung của Mã Lỵ với bọn họ?" Hành tung của Mã Lỵ chẳng thể tự tiện lộ ra.
"Không, nhưng CIA đã biết Mã Lỵ là ai, cũng biết Mã Lỵ là bạn của chúng ta, anh biết ý em nên đã đánh lừa họ nói dối là Mã Lỵ đã mất tích, nhưng không biết sẽ giấu được bao lâu, anh lo bọn họ sẽ không từ thủ đoạn, CIA rất khó đối phó."
"Cho nên em mới không để anh nhúng tay vào việc bảo vệ Mã Lỵ, chỉ cần anh cung cấp cho em tư liệu là tốt rồi, đừng lo cho Mã Lỵ, phải sáng tỏ, nếu không nhiều năm vất vả sẽ đều bị tiêu hủy."
"Em lo về chuyện tướng quân Lôi Bá Nạp?"
"Đúng vậy, nếu lão già kia biết Mã Lỵ ở Đài Loan, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi."
"Yên tâm, anh sẽ giúp em bảo vệ Mã Lỵ, mặc kệ cấp trên tạo áp lực thế nào, anh đều có phương pháp ứng phó."
"Vậy nhờ anh." Nhìn lại thời gian, gần tới giờ phải đi, trước khi đi, Nhược Băng tò mò hỏi: "『 Chồn Đen 』 đâu? Sao dạo này không thấy cô ấy?"
"Anh cũng không rõ. Em biết mà, nàng chuyên sưu tập tình báo, hành tung xuất quỷ nhập thần không ai tìm thấy, trừ phi cô ấy tự động liên lạc với em."
"Phải, 『 Hắc Üng 』 cũng thế, dường như sát thủ đều có bản năng này, mặc kệ việc bọn họ đã quay về con đường chính nghĩa, hành tung vẫn luôn mơ hồ, khiến người ta không rõ ràng." Cẩn thận ngẫm lại, dường như mỗi lần đều là "Hắc ưng" tìm thấy nàng, hơn nữa cũng chẳng biết hắn tìm ra thế nào.
Nhược Băng bắt ngay trong tầm mắt sắc mặt lo lắng của Thiệu Phàm, chẳng lẽ hắn lo lắng cho Tuyết Diễm? Hắc, có tiến triển, Tuyết Diễm nhiều ngày biến mất không thấy, ngược lại làm cho Thiệu Phàm thấy nàng quan trọng với hắn, có lẽ hai người này có kết quả cũng không chừng.
Tình cảm này cũng như một cuộc chạy đua, chưa đến đích thì chưa thấy kết quả. Thiệu Phàm cùng Tuyết Diễm khó phân biệt được mối quan hệ trong một năm qua, Tuyết Diễm là băng tuyết mỹ nhân hiếm thấy, đối với Thiệu Phàm lại nhiệt tình, mấy lần vì hắn vào sinh ra tử, nữ tử chân thành như vậy, nam nhân có thể nào không động tâm? Chỉ cần Thiệu Phàm mở lòng, sẽ phát hiện ra Tuyết Diễm rất tốt.
Nhược Băng phi thường chờ mong nha.
* * *
Cũng như bình thường, Mã Lỵ vùi đầu trong phòng nghiên cứu, toàn bộ mọi người trên thế giới có thể đuổi bắt nàng, nàng vẫn muốn tiếp tục nghiên cứu phát minh của mình.
Chẳng qua, ngẫu nhiên nàng lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật ngoài cửa sổ từ núi xanh cây xanh đã biển xanh trời xanh biển xanh, việc này...vợ chồng Nhược Băng đã an bài căn biệt thự bên bờ biển này cho nàng hơn một tháng, trong tủ lạnh có đồ ăn vợ chồng “Hắc Ưng” vì nàng chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần bỏ vào lò vi ba quay vài phút là có thể ăn.
Quấy món ăn sẵn từ lò vi ba, nàng lại thở dài, bụng rõ ràng rất đói, nhưng một chút thèm ăn cũng không có, không biết Jack hiện tại đang làm gì? Trong đầu luôn nghĩ tới những ngày cùng hắn ở chung, nàng nhớ mỗi ngày lúc sáng sớm được từng đợt hương thơm kêu khỏi giường, càng muốn cùng hắn mỗi buổi chiều lại đúng giờ uống café ăn điểm tâm.
Tuy rằng hắn thực nóng tính, thực bá đạo, thậm chí không phân rõ phải trái, nhưng... Hắn chiếu cố làm người ta động lòng, ôi! Nàng làm sao vậy? Khẩu khí lại lần nữa thở dài, qua một tháng, vì sao luôn nhớ đến hắn?
Nhược Băng theo nguyện vọng từ siêu thị về. "Đây, caramen theo yêu cầu của bạn."
Mã Lỵ nhanh chóng cầm lấy hộp caramen nhấm nháp, kết quả là thất vọng, ăn một miếng liền bỏ ở một bên, mùi vị không giống với vị Jack làm, Jack làm hương vị ngon hơn.
"Sao lại không ăn?" Đây là món Mã Lỵ đặc biệt yêu cầu mang về mà.
"Không ngon." Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn vừa buồn vừa nói.
"Sao cả cơm cũng không ăn vậy?" Cái này, Nhược Băng càng thêm kinh ngạc.
"Không ngon." Đáp án giống nhau.
Nhược Băng dùng một loại ánh mắt kì quái nhìn nàng, từ trước đến nay đối với đồ ăn không hề kén chọn, người có thể ăn mì ăn liền suốt một tuần để duy trì sinh mạng lại thốt ra nhưng lời này.
"Bạn trở nên kén chọn rồi."
"Không biết, có lẽ là do khẩu vị thay đổi, chính mình cũng muốn biết vì sao."
"Nhất định là bạn đã quen với tay nghề vị đầu bếp kia, cho nên đã kén chọn thức ăn. Được rồi, bữa tối mình sẽ xuống bếp nấu cơm cho bạn."
"Ôi, đành vậy thôi." Ngữ khí mang một chút ai oán.
"Này, để cho mình chút mặt mũi được không? Tay nghề của mình cũng không kém nha, đừng làm ra vẻ biểu tình ủy khuất như thế."
"Không còn cách nào, đồ ăn của Jack quá ngon, không biết khi nào hắn về lại Đài Loan."
"Hắn không phải người lữ hành sao? Nếu không lưu lại địa chỉ và số điện thoại liên lạc, chắc chắn sẽ không trở lại, cho dù về cũng không được tìm bạn, đừng quên, còn sự tình khó giải quyết trước mắt, bạn không thể trở về phòng nghiên cứu trong núi." Nhược Băng căng thẳng thuyết phục, không chú ý tới Mã Lỵ trầm mặc.
Nghe thấy Nhược Băng nhắc nhở nàng mới nghĩ đến, xác thực, trừ bỏ tên nàng hoàn toàn không biết Jack đang ở nơi nào, ngay cả phương thức liên lạc đều không có, cuối cùng ý thức được chính mình đã hồ đồ, nàng thật sự xem nhẹ nhiều chuyện lắm.
Phát hiện Mã Lỵ từ đầu đến cuối vẫn không trả lời, Nhược Băng quay đầu hỏi: "Bạn có nghe không đó?"
"Cái gì? Bạn nói cái gì?"
Nàng hít một hơi thật lớn."Mặc kệ cho mình hỏi thế nào, bạn cũng không nói ra là mình đã trộm gì của Diêm Thủ Đảng, có khi mình phải tra khảo bạn một phen."
Mã Lỵ suy nghĩ lại, thở dài."Được rồi, mình sẽ nói cho bạn đó là cái gì."
"Ồ ─── thật sao?"
"Đúng." Nàng gật đầu.
Nhược Băng nháy mắt dùng tốc độ chạy 100 mét đi tới trước mặt Mã Lỵ, chớp mắt to gấp vạn lần ép hỏi: "Là cái gì, mau mau nói đi."
Bộ dáng kích động của nàng làm người ta thật buồn cười, nhẹ nhàng ghé tai Nhược Băng nhỏ nhẹ nói ra chân tướng sự việc."Thực sự thì đó là ───"
Nghe xong đáp án Nhược Băng nghẹn họng nhìn trân trối, thật lâu không nói. "Bạn... Bạn trộm của hắn..." Giờ phút này miệng của nàng lớn gấp ba bình thường còn lớn miệng hà mã nữa nếu so sánh. (Meg: so sánh gì kì vậy???)
Ông trời! Cái gì Kim Sơn bảo thạch, cái gì danh sách của Diêm Thủ Đảng, tất cả đều sai lầm rồi, Thứ Mã Lỵ trộm dĩ nhiên là Tinh dịch ───Hắc Cách Kiệt.
"Bạn điên rồi! Trộm của hắn... Mình nhất định là nghe lầm, bằng không chính là bạn điên rồi."
"Làm trinh thám còn nhìn thấy nhiều thứ kì lạ hơn mà."
"Đừng có đùa! Bạn trộm cái gì không trộm, lại đi trộm của hắn, hắn.."
Mã Lỵ đỏ mặt, lạnh lùng trừng nàng."Đừng lớn tiếng như vậy, đây không phải chuyện gì vinh quang, nên mình mới không muốn nói."
"Vì sao?" Nhược Băng nghĩ mãi không ra vì sao Mã Lỵ muốn trộm này"Thứ này".
"Đương nhiên là để làm gen thí nghiệm rồi, chẳng lẽ mang về để quấy tương hồ!"
"Bạn không phải luôn nghiên cứu máy móc thiết bị khoa học sao, bắt đầu học nghiên cứu gen từ bao giờ thế?"
"Nghiên cứu của thiên tài không thể giới hạn, nhưng nam nhân kia thực không đơn giản, trúng mê dược của mình mà ý chí vẫn còn thanh tỉnh, tinh dịch của người như thế nghiên cứu rất có giá trị."
Hồi tưởng lần đó, hắn tuy bị trúng thuốc mê không cử động nổi, nhưng hai tròng mắt như báo săn mồi trong bóng đêm kia lại lẳng lặng trừng trừng nhìn nàng, thực khiến nàng kinh hãi, điều này làm cho nàng hiểu được cực hạn vô cùng của nhân loại.
"Ý bạn là bạn đã nhìn thấy…Hắc Cách Kiệt..." Nhược Băng đỏ mặt chỉ có thể lấy tay chỉ bộ dáng.
"Có gì phải kinh ngạc, dù sao cũng chỉ là một con giun nằm trong một đám lông thôi." (Meg: bà nì BT quá, tội nghiệp Kiệt ca ca quá T_T)
Nhược Băng sớm đã biết người này… đúng là Kiều Mã Lỵ... Ôi! Từ ngữ nàng hay dùng để hình dung, nam nhân trong mắt nàng căn bản không phải là nam nhân. Giống như Lưu Học Văn, đường đường là giáo sư của Đại học Quốc lập, chẳng qua là do xe trục trặc nên nhờ nàng, đã trở thành sản phẩm của thí nghiệm tình ái, mất đi bản sắc cùng vẻ nam tính tự tôn.
Nhưng không giống lần này, đối phương là nhân vật phong vân là lão đại của toàn bộ tổ chức hắc đạo trên thế giới!
"Nhưng sao bạn có thể lấy trộm?" Nhược Băng vẫn không thể tin được hỏi.
Nói tới đây nàng không thể giấu, giấu diếm lâu như vậy cuối cùng có thể nói ra hết, Mã Lỵ hưng phấn mà nói: "Mình phát minh ra một loại mê dược mới, vô sắc vô vị, phát ra công hiệu mạnh chỉ trong vài giây, đối phương chỉ cần nằm trong phạm vi, cho dù là người là có công phu đệ nhất cũng không thoát."
"Vì sao bạn lại gặp được hắn?" Hành tung của Hắc Cách Kiệt trước đến này là bí mật, bất luận kẻ nào đều không thể tiếp cận, đừng nói gì đến một kẻ không có công phu như Kiều Mã Lỵ.
"Nói tới chuyện này, trên đường quay về nhà buổi tối, mình ghé vào quán bar thì gặp được một đám sắc quỷ, vì tránh né bọn họ, tình thế cấp bách đành xông bừa vào một căn phòng, nhưng những người đó cũng rất thú vị, khiến mình tìm ra một thân mình tráng kiện hoàn mỹ đúng mơ ước, dáng người thật đúng là ───"
"Nói vào trọng điểm!" Nhược Băng cắn răng, nữ nhân này cả đầu đều là thí nghiệm.
"Được rồi, đừng kích động. Mình tiến vào phòng trong, ngoài ý muốn mới nhìn thấy một cặp nam nữ đang làm việc."
"Nam nhân đó là Hắc Cách Kiệt."
"Bạn nói, mình mới biết đó chứ." Giương đôi mắt vô tội, tâm tính đà điểu hiện ra ngay lúc đó.
Nhược Băng quả thực không thể tin được."Bạn làm thế nào khi hắn đang ───" nha! Khó Hắc Cách Kiệt tức giận đến nỗi hạ toàn lệnh lùng bắt."Đợi chút, đồn đại rằng Hắc Cách Kiệt có thân thủ rất cao, làm sao có thể không phát hiện bạn?"
"Đúng vậy, lúc ấy cũng thật mạo hiểm, khi mình lặng lẽ tiếp cận thì lại không thấy hắn đâu, vậy mới kỳ quái, đột nhiên có một khẩu súng chỉa vào gáy mình."
"Sau đó thì sao?" Nếu băng nín thở.
"Nhờ vào phát minh của mình, mặc hắn lại có ba đầu sáu tay, cũng thua phát minh của mình." Kết quả là vẫn không tránh khỏi việc khoe phát minh của mình.
"Bạn không nhìn thấy diện mạo Hắc Cách Kiệt sao?" Nhược Băng sinh ra một chút hy vọng, rất ít người biết Hắc Cách Kiệt trông thế nào, đồn đãi hắn tinh thông mười loại ngôn ngữ, thương pháp tinh chuẩn công phu cao thâm, đối phó với người như thế phi thường khó khăn, nếu biết hắn trông như thế nào, đối bọn họ cũng có lợi, nhưng, đáp án khiến người ta tức chết ───
"Hoàn toàn không thấy." Mã Lỵ thực thẳng thắn thừa nhận.
"Không thấy? Sao bạn lại không thấy?" Nhược Băng lại lần nữa mắc bệnh tâm thần mà hét chói tai.
"Lúc ấy đèn rất mờ, mình lại đang cầm vũ khí 『 tài liệu 』, hoàn toàn chẳng có thời gian nhìn thấy hắn thế nào."
"Một khi đã như vậy, làm sao bạn biết hắn tỉnh?"
"Không cẩn thận thoáng nhìn thôi, nhìn cặp mắt trừng lên, sợ suýt bị hù chết, nhưng không nhìn kỹ diện mạo của hắn."
"Nhưng đã nhìn toàn thân hắn, phải lưu một chút ấn tượng chứ!"
"Có chứ, đó là gen của hắn, bạn muốn mình hình dung cho nghe sao?"
Nhược Băng tức giận trừng mắt nàng, Mã Lỵ cuồng nghiên cứu hiếm thấy, điểm ấy nàng phi thường hiểu được, chính là không nghĩ tới nàng vì thí nghiệm có thể làm xằng bậy như vậy, không bị Hắc Cách Kiệt giêt chết xem ra số nàng còn may.
"Có người không uống rượu lại chạy đến quán bar, lần đó đi châu Âu chắc chắn bạn đã có âm mưu." Nhược Băng cả giận nói.
"Ha ha, đúng là không thể gạt bạn được."
"Đúng là rất hay, bạn không thấy rõ diện mạo người ta, người ta lại đem diện mạo của bạn ghi nhớ, theo mình thấy, chắc chắn lúc đó hắn đeo kính sát tròng chuyên nhìn ban đêm, đem diện mạo của bạn hung hăng nhớ kĩ, làm chuyện mờ ám cũng không thèm đội mũ che mặt, bạn thật sự là ngốc mà."
"Ai ngờ trên thế gian này còn có người chịu đựng siêu cường như thế, mình đã thận trọng hạ gấp ba lần mê dược nha."
"Mình nghe 『 Hắc Ưng 』 nói qua, bọn họ luyện võ nên đã được huấn luyện chịu độc, mục đích chính là để cơ thể sản sinh ra kháng sinh kháng lại độc tính, mình đoán Hắc Cách Kiệt đã trải qua những kì huấn luyện dài để chống lại mê dược."
"Nếu thật sự là như thế, tinh dịch của hắn càng có giá trị." Dũng mãnh như vậy, không khỏi làm người ta… chậc chậc lấy làm hiếu kỳ.
"Bạn còn không tự kiểm điểm, sự tình là tính mạng bạn như thế nào."
Mã Lỵ suy nghĩ lại tiếp tục nói: "Nhưng con giun cũng thật lớn nha, lấy tỉ lệ gốc so thì lớn hơn hẳn."
"Vậy sao?" Vốn muốn tiếp tục trách cứ nhưng lời nói nhịn không được biến thành câu hỏi tò mò, Nhược Băng nhỏ giọng hỏi thăm: "So với người bình thường thì lớn hơn?"
"Hơn nữa mao còn mang điểm vàng màu nâu, nghe nói hắn có huyết thống châu Mỹ, xem ra là thật." Mã Lỵ tựa hồ như rơi vào hồi tưởng.
Nghĩ đến vị kia oai phong một cõi, lão đại Diêm Thủ Đảng mà người ta nghe thấy là biến sắc, nhưng lại để một nữ nhân... Nhược Băng nhịn không được bật cười một tiếng, tuy rằng hiểu được tính nghiêm trọng trong đó, nhưng hảo tâm mãnh liệt, lại lần nữa nhịn không được truy vấn: "Thật không, còn có gì nữa?"
"Còn có gì nữa?" âm thanh trầm thấp trong cổ họng bên cạnh nàng hỏi.
"A ───" Nhược Băng sợ hãi kêu một tiếng, tim đập thật nhanh, hành động của n Thác vẫn là xuất quỷ nhập thần, nếu không có sát khí, nàng rất khó phát giác ra hắn tới gần.
"Thần sắc của em có vẻ khác thường, làm sao vậy? Vợ yêu của anh." Ánh mắt của hắn rất nguy hiểm, chẳng lẽ hắn nghe được điều các nàng nói?
"Vô thanh vô thức làm em sợ quá."
"Dọa được em quả là chuyện lớn của trời nha, ngoại trừ là em đã làm gì tới mức phát hỏa, cần người giúp em dập lửa." Nói như vậy, nghĩa là gì.
Ai, người này cho dù ghen cũng là vô nhược điểm, Nhược Băng chột dạ khuôn mặt tươi cười, lại chạy không khỏi duệ quang của chồng.
"Anh nghe thấy?" Khuôn mặt tươi cười bày ra một chút lấy lòng.
"Một chữ cũng không lọt." n Thác lạnh lùng nói.
"Đừng nhìn em nha, cũng không phải em làm."
"Em đối với nam nhân khác có hiếu kì, anh không thể không kiểm điểm em một trận nên thân, hay nên cố gắng bù lại cho em." Đố kỵ một cách bí mật trong giọng nói mang theo chút uy hiếp, tay vòng ôm lấy thắt lưng của nàng, loại cuồng luyến này có khi làm người ta không chống đỡ nổi.
"Đừng như vậy nha!" Nàng nhẹ nhàng giãy dụa, ý muốn nói sang chuyện khác. "Nếu sự việc là như vậy, Hắc Cách Kiệt đã bị chọc giận, chúng ta nên nghĩ ra biện pháp trước đã."
Có thể hiểu được lão đại Diêm Thủ Đảng đã tức giận cỡ nào, nhưng không thể giết được nàng, đổi lại nếu nàng là nam nhân, nhất định hắn sẽ giận tới cực điểm. Ngẫm lại, vào thời điểm trước kia, vô duyên vô cớ bị người ta đánh thuốc mê, hắn tự dưng bị kẻ trước mắt cướp đi tinh dịch, đây chính là cảnh giới cao nhất của nhục nhã nha!
"Mình không biết hắn là lão đại của giới hắc đạo, tưởng rằng đã có sẵn vật thí nghiệm để dùng, liền thuận tiện lấy một chút, dù sao nơi mình đến cũng là chốn không đàng hoàng, hắn sẽ không bị mất mặt." Mã Lỵ vẫn giống như không phải việc của mình.
"Bạn còn nói." Nàng cắn răng trách cứ.
Nhược Băng bắt đầu đồng tình với lão đại Diêm Thủ Đảng, tin tưởng rằng đời này hắn tuyệt không quan tâm tới một nữ nhân cuồng thí nghiệm, hơn nữa lại là tình huống không có chút tôn nghiêm, truyền ra không chừng sẽ trở thành trận cười ngàn năm, đời này hắn sẽ thành trò cười cho người khác.
Khó trách nói thứ bị trộm đi là ba loại bảo vật cũ, có lẽ là phương thức lão đại Diêm Thủ Đảng sợ người người biết, bí mật này ngay cả đại bộ phận Diêm Thủ Đảng đều không biết.
"Nhìn chuyện tốt bạn làm ra đó, chẳng người nào vô cớ chọc giận Diêm Thủ Đảng, chỉ có bạn mà thôi."
"Mình đã nói rồi căn bản là do mình không biết thân phận của hắn nha!"
"Việc trước mắt có thể làm, là trong lúc chờ bọn tôi nghĩ ra biện pháp cô hãy ngoan ngoãn ở lại trong này." "Hắc Ưng" nói.
"Còn có, đề nghị bạn hãy nghiên cứu thêm một ít vũ khí phòng thân, sẽ rất nhanh cần tới." Nhược Băng châm chọc bổ sung.
Mã Lỵ bĩu môi."Như vậy chẳng phải lúc này mình đang bị giam lỏng sao?"
"Lúc trước sao không sớm biết vậy, huống chi bạn có thói quen ẩn cư qua ngày, chỉ là đổi nơi ở mà thôi, thật là, nam nhân nào không chọn, lại chọn Hắc Cách Kiệt."
"Mình đâu phải tùy tiện thu thập mẫu, nếu không phải vì bạn, mình đâu cần tự chạy đến Châu u để rước lấy phiền toái."
Tự dưng động chạm tới nàng, Nhược Băng hồ nghi nói: "Chẳng lẽ bạn vốn định dùng n Thác?"
"Cũng không hẳn."
Câu trả lời làm Nhược Băng hét chói tai, thực chịu không nổi loại nghiên cứu điên cuồng này.
Hắc Ưng ở một bên nhìn hai nữ nhân tranh cãi, không khỏi toát mồ hôi lạnh, hắn thiếu chút nữa trở thành đại tội, hắn là lãnh huyết đệ nhất sát thủ, nếu thật sự bị Mã Lỵ bắt cấp "Cái kia ", sợ không chừng phát điên ngay ngày mai, so với chuyện vào sinh ra tử còn làm hắn xấu hổ hơn, đáng thương cho Hắc Cách Kiệt, nhưng cũng thật cảm tạ hắn đã hy sinh.
(Meg: n Thác ca sợ ruj kìa!!!!)
Mã Lỵ hừ lạnh, nàng nếu sớm biết như thế, sẽ lấy tinh dịch của "Hắc Ưng" làm thí nghiệm, cần gì phải chạy đến u châu tự tìm phiền toái."Hắc Ưng" sở hữu thể trạng hơn người, lại là bạn tốt nên vướng bận trở ngại, nàng đương nhiên không thể lấy "Hắc Ưng" làm thí nghiệm, vốn tưởng rằng rốt cuộc tìm thấy người thích hợp chọn lựa, ai ngờ nàng gặp được người tương xứng với "Hắc ưng", nam tử khí lực siêu nhân, lập tức chỉ thấy cuồng nhiệt muốn nghiên cứu, không nghĩ nhiều đến kẻ bị trộm tinh dịch, sớm biết là hắn nàng sẽ tăng lượng thuốc mê.
(Meg: lại còn thế nữa>~<)
Nhưng nói đi nói lại, hắn rốt cuộc trông thế nào? Lúc ấy ngọn đèn hôn ám cũng không còn thấy rõ, chỉ nhớ rõ trong bóng đêm có ánh mắt hung hăng như báo trừng trừng nhìn nàng, lúc ấy hắn giận điên lên sao?
"Mặc kệ bạn có đồng ý hay không, cũng phải ở yên trong này cho mình, thế lực của Diêm Thủ Đảng lớn tới mức một quốc gia cũng phải e ngại. Ôi, bạn thật là tự tìm phiền toái!" Nhược Băng tức giận trách cứ.
"Biết mà." Chẳng qua là mấy trăm triệu tinh dịch, cũng không phải mấy trăm triệu Mĩ kim, Hắc Cách Kiệt không vì thứ này đuổi giết nàng chứ.
Trong lòng biết chính mình đuối lý, chỉ có ngoan ngoãn ở trong này, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ kích động của Nhược Băng khi nhìn “Hắc Ưng”, ý thức được chính mình hình như làm chuyện quá mức.
Hắc Cách Kiệt hạ toàn bộ lệnh lùng bắt là do nàng làm hắn nhục nhã, nếu để hắn tìm được, hăn sẽ trả thù như thế nào? Điểm ấy dù sao nàng cũng chưa nghĩ tới.