Tình Nhân Tuổi 18

Chương 69: Q.1 - Chương 69: Ăn ý mười phần




Edit Janggie

Beta H

“Leng keng……” Tiếng chuông cửa vang lên.

Thang Duy Thạc thơm một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc, khóe miệng nhếch lên nói: “Bảo bối, mẹ con đến rồi kìa!”

Nhạc Nhạc lập tức chạy xuống bậc thang, chạy về phía cửa lớn! Thang Duy Thạc theo sau, xuyên qua phòng khách đi đến cánh cửa màu đen.

Hắn không lập tức mở cửa, mà cố ý hỏi. “Ai thế?”

“Là tôi, Thang Duy Thạc anh khỏi phải giả vờ với tôi. Anh nhanh chóng mở cửa cho tôi, nhanh lên!” Chỉ thấy âm thanh của Vũ Tình theo chuông cửa truyền đến, hơn nữa còn thấy hình ảnh cô dùng sức trợn mắt với người bên trong cánh cửa.

“Mẹ…… Mẹ……” Nhạc Nhạc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, hướng tới hình ảnh kia, cười hô. “Mẹ……”

“Thang Duy Thạc anh nhanh nhanh mở cửa cho tôi, cho tôi vào!” Nghe được tiếng của con gái, cô càng thêm sốt ruột! Bây giờ Thang Duy Thạc mới mở cửa lớn ra, cho người phụ nữ bên ngoài tiến vào.

“Thì ra em cấp bách trở lại nơi này đến vậy, đúng là khiến anh cảm thấy vinh hạnh.” Thang Duy Thạc lộ vẻ phóng đãng không kềm chế được nụ cười, kéo bàn tay nhỏ của con gái hướng Vũ Tình nói!

“Thang Duy Thạc, anh câm ngay miệng lại, anh biết rõ vì sao tôi lại đến nơi này. Đem con trả lại cho tôi, tôi muốn mang nó về nhà!” Vũ Tình nhanh nhẹn kéo bảo bối lại.

Nhưng ngay tại thời điểm cô chạm đến bảo bối, trong nháy mắt, Thang Duy Thạc một phen đem bảo bối ôm vào lòng.

Tiểu Nhạc Nhạc còn tưởng rằng ba mẹ đang đùa, miệng không ngừng cười. “Haha… Mẹ bị papa lừa rồi, papa tuyệt quá!”

Nghe được con gái tán thưởng, hắn càng ngày càng cao hứng. “Papa tuyệt lắm sao? Nói cho papa, con có thích papa không?”

“Thích, thích, papa tuyệt nhất!” Chỉ là lời nói không thể biểu đạt được bé thích papa đến nhường nào, Nhạc Nhạc cánh môi đỏ mọng, ở trên gương mặt papa hạ xuống một nụ hôn.

Thang Duy Thạc lập tức hung hăng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.

“Hihihi…… Nhột quá, papa, nhột quá!” Bàn tay nhỏ bé dùng sức đẩy đẩy cằm papa, miệng không ngừng tiếng cười.

Nhìn thấy dáng vẻ bọn họ vô cùng thân thiết, Vũ Tình cơ hồ mắt choáng váng?

Nhạc Nhạc khi nào lại bắt đầu gọi hắn là papa, hơn nữa bé hoàn toàn không sợ đàn ông sao? Đúng là tiểu phản đồ, cô nuôi dưỡng bé nhiều năm như vậy, mà chỉ vài phút, liền thân thiết với cái người như ác ma kia!

Bọn họ càng ngày càng hưng phấn, mà sắc mặt Vũ Tình lại càng ngày càng khó coi. “Nhạc Nhạc, con đừng gọi bậy, chú không phải ba con!”

Một câu này của cô, tiếng cười không ngừng của ba ba và con gái ngừng lại, đồng thời không một âm thanh, hơn nữa đồng thời cùng nhau quay đầu nhìn về phía cô.

Thang Duy Thạc là tức giận, mang theo ánh mắt trách cứ nhìn cô.

Còn Nhạc Nhạc là bộ dạng ủy khuất, lại ánh mắt khó coi nhìn cô.

Thang Duy Thạc tức giận còn khiến cô hài lòng, nhưng nhìn thấy con gái bị ủy khuất, tâm tình Vũ Tình càng trở nên trầm trọng.

“Nhạc Nhạc, con nghe mẹ nói, con có papa rồi, con đã quên rồi sao? Chú không phải papa con!” Cô giải thích.

Mà lời giải thích này chỉ đổi lấy sự “căm tức” càng ngày càng nghiêm trọng, cùng sự “ủy khuất” cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

“Papa, papa rốt cuộc có phải papa con không, papa……” Nhạc Nhạc dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn papa, bàn tay nhỏ bé một chút một chút vuốt hai má papa.

“Đương nhiên là đúng rồi, papa chính là papa của Nhạc Nhạc. Đừng nghe lời mẹ con, mẹ lừa con đó!” Thang Duy Thạc chắc chắn nói, hắn không phải người quá yêu thích trẻ con.

Hơn ba mươi tuổi, hắn trừ bỏ con mình, cũng chỉ thích đứa nhỏ Nhạc Nhạc này. Cho nên, vẫn theo thời gian suy tính, Nhạc Nhạc nhất định là con gái hắn không sai!

“Papa, papa đúng là papa con.” Nhạc Nhạc chắc chắn nói, sau đó đem ánh mắt chuyển tới trên khuôn mặt dịu dàng. “Mẹ, mẹ đừng cùng papa tức giận được không? Vì đây là papa của Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc muốn ba mẹ hạnh phúc ở cùng một chỗ, như vậy Nhạc Nhạc mới có ba mẹ yêu thương nha!”

Lời nói của con gái khiến Vũ Tình không biết ứng phó thế nào, chỉ có thể mím môi nhìn bọn họ.

“Vũ Tình, anh đói bụng rồi, đi làm cơm đi!” Thấy cô không đứng im, không giãy dụa tranh cãi ầm ĩ, Thang Duy Thạc khóe miệng nhếch lên ra lệnh nói.

“Tôi vì sao lại phải nấu cơm cho anh, anh đừng có nằm mơ!”

“Mẹ, con cũng muốn ăn cơm, Nhạc Nhạc đói bụng rồi!”

Cha con ăn ý đồng thời mở miệng, chỉ có điều lời nói bất đồng. Mà tiếng nói cao vút kia của Nhạc Nhạc, rõ ràng là “ăn hiếp” Vũ Tình.

Vũ Tình chỉ có thể bất đắc dĩ hạ bả vai, giọng nói thật mất hứng hỏi: “Nhà bếp ở chỗ nào?”

Hắn bống hạ thấp người bên tai cô, để con gái nghe không được thanh âm, nói: “Em thật sự không biết nhà bếp ở đâu sao? Anh nhớ lúc trước, chúng ta ở tại phòng bếp đã làm vô số lần nha!” (BT quá :-SS)

Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như trứng tôm nấu chín, nóng bỏng đỏ bừng bừng! “Thang Duy Thạc, anh đừng có không đứng đắn!”

“Chúng ta hai người rất đứng đắn nha!” Hắn đắc ý cười, sau đó hướng cô mê đắm chớp mắt.

Nhạc Nhạc không hiểu ba mẹ vừa nói cái gì với nhau, nhìn nhìn papa lại nhìn nhìn mẹ. “Hai người đang nói cái gì đấy, sao mặt mẹ tự nhiên hồng hồng?”

Vũ Tình vì xấu hổ không chịu nổi, chạy trốn bước nhanh đi vào phòng bếp…..

“Nhạc Nhạc đúng là bảo bối thông minh, papa thích con!”

“Ha ha, Nhạc Nhạc cũng thích papa!” Đại bảo bối lập tức mở miệng.

“Mẹ ở nhà nấu cơm, papa mang bảo bối đi mua sắm!” Hắn bỗng dưng vui vẻ, lập tức đưa bảo bối đi mua thật nhiều quần áo đẹp cho trẻ con!

“Được a, Nhạc Nhạc muốn mua đồ chơi, muốn mua em bé!” (búp bê) Tiểu bảo bối này, thật ra đối với khái niệm mua sắm cũng chưa hiểu lắm, dù sao chỉ biết là đi vào cửa hàng mua thật nhiều đồ!

“Đi thôi!” Thang Duy Thạc cầm lấy chìa khóa xe, ôm con gái đi ra ngoài!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.