“Dì, Tiểu Bác không muốn dì rời đi, không muốn xa dì!” Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nước mắt cùng khát vọng nhìn cô.
Cô gục đầu xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, trong đôi mắt đã tràn ngập nước, rốt cuộc không thể kiềm chế được mà chảy xuống!
Vũ Tình run run đưa hai tay ôm lấy Tiểu Bác, vùi mặt vào cơ thể nhỏ bé của nó, dùng sức hấp thụ hương vị của tiểu bảo bối!
Tiếng khóc của đứa nhỏ đánh thật sâu vào lòng cô, khiến cô khó có thể thở được “Tiểu Bác, Tiểu Bác, con phải ngoan ngoãn, được không? Con là bảo bối tuyệt nhất, là bảo bối tuyệt nhất của dì!” Vũ Tình nghẹn ngào nói, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Dì thích Tiểu Bác mà đúng không, nên dì sẽ không rời Tiểu Bác, được không?” Tiểu Bác lau nước mắt, lại cầu xin lần nữa!
Lời nói của đứa con, khiến môi cô run run không thể trả lời!
Giằng co hồi lâu, Vũ Tình cố nén đau đớn trong lòng, thô lỗ thả Tiểu Bác lại vào ghế, một phen đẩy vòng ôm của Nhạc Nhạc ra!
Lau đi nước mắt trên mặt, đau đớn nói ra vài câu “Các con còn nhỏ, mẹ phải đi công tác, mẹ phải kiếm tiền! Về sau mẹ sẽ chăm sóc các con!”
Hai tiểu bảo bối đều bị cô đẩy ra, khóc càng lúc càng thương tâm!
Nhìn hai đứa con khóc lớn như vậy, lòng Thang Duy Thạc càng thêm đau đớn, càng thêm căm tức.
Hắn thật sự không hiểu, cô làm sao có thể nhẫn tâm như vậy!
Cố nén sự đau đớn từ thân thể, cô tựa vào bàn đứng kên. Cô không thể đứng ở nơi này thêm được nữa, cô không thể nhìn lũ trẻ đau lòng “Mọi người đều về hết đi, tôi mệt rồi!”
Hai tiểu bảo bối nhìn thấy Vũ Tình phải đi, lập tức nhảy xuống ghế chạy lại ôm lấy cô.
“Mẹ, mẹ đùng đi, con muốn ở bên cạnh mẹ!”
“Dì, dì……” Tiểu Bcas không ngừng gọi dì, không thể như Nhạc Nhạc yêu cầu một cách ngang ngươc.
Vũ Tình vô cùng bối rối, dùng sức đẩy hai đứa con ra!
Thang Duy Thạc ngồi đối diện, căn bản không thể ngăn cản hành động của cô!
“Bùm” một tiếng, Tiểu Bác té mạnh xuống nhà. Mà khuôn mặt Nhạc Nhạc cũng bì đập vào lưng ghế, làm một chiếc răng sữa gần như muốn rớt ra. Trong nháy mắt, miệng tràn ngập máu tươi.
Nhạc Nhạc ngây ngốc nhìn mẹ một lúc, cuối cùng khóc lớn lên “Oa……………”
Nhìn thấy miệng con gái tràn đầy máu, Vũ Tình cũng ngây ngốc đứng nhìn.
Tại thời điểm cô muốn đến ôm con gái, Thang Duy Thạc đã nhanh hơn một bước, nhanh tay ôm lấy con gái.
“Ba…..ba….” Nhạc Nhạc tủi thân hét to, cái miệng nhỏ nhắn càng lúc càng nhiều máu! Vũ Tình đau lòng khóc rống tiến lên, muốn đến xem con gái “Nhạc Nhac, để mẹ nhìn nào!”
Nhưng vừa mới bị mẹ đẩy ngã, nên Nhạc Nhạc lại quay đầu chôn khuôn mặt nhỏ nhắn trên vai papa của mình, không muốn nhìn mẹ!
Thang Duy Thạc nhẹ nhàng an ủi thân thể nhỏ bé của con gái, vô cùng tức giận nhìn chằm chằm vào Vũ Tình “Hạ Vũ Tình, cô điên rồi! Con gái từ nay về sau không có quan hệ gì với cô nữa cả, cô muốn đi đâu thì đi đi!”
“Không……..” Vũ Tình mang theo nước mắt hối hận lắc đầu, lại một lần nữa tiến lên muốn xoa dịu con gái.
Thang Duy Thạc xoay người tránh cô, nói với đứa con đang ngồi dưới đất “Tiểu Bác, đi về cùng papa nào!”
Tiểu Bác vì bị cô dùng sức đẩy ra, hai hàng lệ nhìn dì, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mất mát khóc lên “Thì ra là do dì không thích Tiểu Bác, không thích Tiểu Bác….”
Nói xong, xoay người theo papa đi ra cửa lớn.
Vũ Tình đầu óc trống rỗng nhìn theo mọi người rời đi, hai tay che lấy mặt, trong lòng tràn ngập đau lòng cùng áy náy và hối hận, bất đắc dĩ………
Thật lâu sau, toàn thân vô lực run run dựa vào lưng ghế, Vũ Tình rốt cuộc không thể điều khiển nhịp thở nữa “Cuối cùng mình đã làm cái gì vậy chứ? Mình sao có thể đẩy Nhạc Nhạc ra, sao mình lại đẩy con bé ra……….”
Nhớ lại vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bác tràn ngập sự thất vọng, Vũ Tình hận không thể tát mình vài cái “Tiểu Bác, Tiểu Bác, mẹ thật xin lỗi con, mẹ thật xin lỗi con………..”
Lâu nay cô đều dấu kín trong lòng, không dám nhớ tới cái bí mật đó, nhưng hôm nay Vũ Tình lại nhớ đến, la lớn tiếng lên nhắc nhỏ chính mình, cô còn có một đứa con nữa!
Tâm vô cùng đau đớn, đau đến không thể hô hấp được.
Môi run run, nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng cô không có cách nào phát tiết ngoài tự trách bản thân……….
___________________________________________
Vũ Tình từ bỏ chuyến tu nghiệp, vô cùng áy náy đi theo quản lí Đỗ giải thích lý do vì không yên lòng về con gái, cho nên chọn từ bỏ chuyến đi Anh quốc.
Mà quản lí Đỗ cũng không làm khó cô, trực tiếp bỏ đi hợp đồng lúc trước đã kí.
Nhưng khi Vũ Tình đến nhà trẻ đón hai cục cưng, hai cục cưng đã không ở nhà trẻ nữa!
Cô đến nhà của Thang Duy Thạc tìm, Má Vương cũng không nói cho cô biết con cô đang ở đâu. Cô ngồi chờ rất lâu cũng không thấy bọn trẻ về!
Vũ Tình phát điên, lấy điện thoại ra gọi cho Thang Duy Thạc, Thang Duy Thạc chỉ lạnh lùng trả lại cô một câu: “Các con bây giờ không cần cô nữa, không cần một người mẹ như cô, cô đi Anh quốc đi, đi phát triển sự nghiệp của cô đi….”
“Không………..”
Không chờ cô nói, đối phương đã ngắt điện thoại.
Sau đó cô liên tục gọi lại cho hắn thì đều nhận được tín hiệu báo máy bận.
Bất đắc dĩ, Vũ Tình phải bắt taxi, lần đầu tiên đến tập đòan Thang thị…
Đi vào đại sảnh tráng lệ, Vũ Tình mới cảm nhận được Thang Duy Thạc có bao nhiêu quyền lực.
Nhìn xung quanh, những người đi qua đều thuộc tầng lớp tri thức cao, trên mặt cô xuất hiện rất nhiều sự hâm mộ! Đây là phong thái mà cô luôn mơ ước đến!
Nơi này rất nhiều người qua lại, khiến Vũ Tình cảm thấy vô cùng xấu hổ, bất an đứng trong đại sảnh, không biết nên đi đâu!
Nơi này rất khác so với Hoa Kì, ở Hoa Kì không có cho người khác một cảm giác rất áp lực như nơi đây. Hơn nữa Hoa Kì chỉ là một tòa nhà hai tầng, sẽ không rộng lớn như nơi đây!
Thang Duy Thạc, Thang Duy Thạc ở tầng mấy? Cô làm sao tìm được hắn bây giờ?
“Thưa cô, cô muốn tìm ai?” Nhân viên tiếp tân hỏi người đang đứng mù mịt trong đại sảnh.
Vũ Tình nghe thấy tiếng, quay đầu lại, liền nhìn thấy một tiểu thư ăn mặc rất đẹp “Xin chào, tôi…tôi muốn tìm Thang Duy Thạc!” Cô theo thói quen gọi thẳng tên hắn ra, nhưng cô căn bản không biết, ở trong công ty không ai sẽ gọi thảng tên của tổng giám đốc! Chỉ có người cùng đẳng cấp mới gọi thảng tên “Thang Duy Thạc”
“Cô muốn tìm Tổng giám đốc Thang của chúng tôi sao?” nhân viên lễ tân nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng mang theo ngữ điệu giễu cợt hỏi “Cô cùng tổng giám đốc Thang có hẹn trước không?”
Vũ Tình thành thật lắc đầu, chẳng lẽ gặp hắn mà còn phải hẹn trước sao? “Tôi là người quen của Tổng giám đốc Thang, cô có thể cho tôi biết anh ấy ở tầng mấy không?”
“Thật xin lỗi, nếu không hẹn trước, cô không được gặp Tổng giám đốc! Tiểu thư, cô hẹn lịch đi rồi quay lại!” Nhân viên lễ tân nói giọng không mấy khách khí!
“Phiền cô giúp tôi gọi điện hỏi một chút, tôi có việc gấp cần gặp Tổng giám đốc Thang!” Bị cự tuyệt, cô thiếu chút nữa đã chảy nước mắt, ở nhà, Má Vương đã không cho cô biết hiện giờ hai đứa con đang ở nhà trẻ nào!
Đây là biện pháp duy nhất, chẳng lẽ cách này cũng không được?
“Thưa cô, không có hẹn trước, tôi không thể cho cô lên!” Nhân viên lễ tân có vẻ đã rất mất kiên nhẫn!
“Tiểu thư, phiền cô giúp cho…..”
Vũ Tình nói còn chưa xong, nhân viên lễ tân đã xoay người không thèm để ý đến cô nữa.
Không còn cách nào khác, cô đành ra ghế ngồi chờ Thang Duy Thạc xuất hiện!
Đúng lúc này, cửa thang máy được mở ra, một anh chàng đẹp trai mang theo khuôn mặt đau đớn đi ra từ bên trong …… Lại Bị anh trai phái đến nhà xưởng xử lý công việc, Thang Duy Á vừa đi vừa than thở! Mà trong lời nói của hắn, đơn giản chỉ toàn là nguyền rủa anh trai của mình!
Nhìn lơ đãng, hắn bỗng bị thu hút bởi bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi ở ghế đợi! Chỉ thấy khuôn mặt của thân thể nhỏ bé đó tràn đầy sự đau đớn. Hơn nữa, cô còn chưa trang điểm mà đã đi ra ngoài gặp người khác, bộ dạng thật kinh người với hai con mắt bị thũng lại.
“Tiểu Tình Tình, cô đến tìm anh trai tôi à?” Hắn bước nhanh tiến lại gần, nói vào bên tai cô!
Vũ Tình nghe tiếng nói từ phía sau, quay đầu lại, ngoài ý muốn ngìn thấy Thang Duy Á “Athena!” Thật ngốc mà, cô làm sao lại quên hắn chứ!
“Không phải Athena, mà là Thang Duy Á!” Hắn lấy tay che miệng lại, làm tư thế bí mật không thể nói!