Vũ Tình tức giận nhìn vòi mất nước, tức giận nhìn đèn không mở. Trên khuôn mặt vốn dịu dàng, lại lộ ra cảm xúc tức giận. "Chết tiệt, công ty hạ lưu. Lại nghĩ ra chiêu số này, xem tôi làm ăn thế nào ư?"
“Vũ Tình, em nghĩ chị đừng nên chuyển đi. Trứng chọi đá mà, chị nhìn xung quanh xem, hộ ở lại chẳng còn là bao, chỉ có mình cửa hàng chị đứng vững vàng không ngã, cũng không thể tiếp được khách I" Hôm nay được nghỉ Nguyên Nguyên đi theo Vũ Tinh đển cửa hàng, cũng không phải đến giúp cô làm ăn.
Mà hôm nay bạn trai tăng ca, cô mà ở nhà thì ai nấu cơm cho ăn đây?
Cho nên, đi theo Vũ Tình, cô nhất định sẽ không phải gặp cơn đói! "Chuyển đi? Chị không phải không chuyển, mà là khoản bồi thường quá ít!" Vũ Tinh tức giận hô.
Cửa hàng này rất nhỏ, lúc trước khi mua nơi này, vị trí không phải tốt lắm, cho nên giá cũng không quá cao.
Sau khi mua vào tay, chính phủ bỗng mở rộng nơi này, vị trí này trong khu vực khá đẹp. Giá nhà cũng nước cao thl thuyền lên, tài sản tăng rất nhiều.
Vốn mỗi ngày cô đều mừng thầm, về sau cũng có thể để lại cho bảo bối một tài sản cố định.
Nhưng, bỗng bán chỗ này đi. Khoản bồi thường căn bản tháp hơn nhiều so với giá hiện nay, cô làm sao có thể đồng ý? Hơn nữa, thu nhập của cô rất tốt, thành ra tổn thất quá lớn.
Cho nên, cô mới làm cái hộ bị cưỡng chế, nếu không tăng thêm giá, cô nhất định không đi!
xxxxxxxxxxx
"Tổng tài, cái gia đinh kia, cái người phụ nữ kia, nóng tính vô cùng!” Vị quản lị hạng mục chỉ vào phía trước, quay đầu nhắc nhở sau tai tổng tài.
Trên mặt Thang Duy Thạc bỗng sáng bừng, trên trán giãn ra, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên.
Hắn sao lại quên, cái hộ bị cưỡng chế kia chỉ có thể là cô! Gần đây đúng là xáy ra rất nhiều chuyện, rất rối loạn, mới khiến hắn quên mất chuyện này, cũng xem nhẹ người phụ nữ kia - Hạ Vũ Tỉnh.
Nụ cười nơi khóe miệng Thang Duy Thạc lại lớn thêm vài phần, tươi cười nhưng bên trong lại có cuồng vọng và dịu dàng.
Cô tận hưởng vài ngày thanh tịnh, cũng nên nghỉ ngơi đi? Xem ra cũng đén lúc hận tiếp tục truy bắt con mồi nhỏ bé này rồi, nếu không "con mồi" lại nghĩ lầm hắn buông tha cho cô!
Xe lập tức rất phóng đến cửa hàng kia, vị quản II hạng mục lập tức chuản bị xuống
xẹ.
“Ông cùng lái xe đi về trước, chỉ cần mình tôi đi là được!" Thang Duy Thạc giọng vững vàng nói, khiến người ta đoán không ra cảrn xúc của hắn.
Vị quản lí hạng mục cùng lái xe có chút nghi hoặc, nhưng lời nói của tổng tài, bọn họ chỉ có thể "Vâng dạ" nghe lời.
Thang Duy Thạc đẩy cửa xe, động tác cực kỳ tao nhã bước ra khỏi chiếc xe xa xỉ. Chỉnh lại quần áo trên người, trên mặt phấn khởi khó nén được nụ cười, đẩy cánh cửa của cửa hàng ra.
[Chinh văn] Chương 56: Truy bắt con mồi bé nhỏ (2)
Nghe được tiếng cửa bị đẩy ra, đưa lưng vể phía cửa, Vũ Tình theo thói quen nghề nghiệp nói: “Hoan nghênh quý khách, xin
hỏi chị ’’ Làm cô xoay người, nhìn tháy
nụ cười cùng vẻ mặt tà ác của người kia, mặt thoáng cứng lại.
Thang Duy Thạc nhíu mày tiến về phía cô, không nhịn được hôn khuôn mặt sửng sốt của cô. "Nhìn thấy tôi kích động như vậy sao? Đúng là khiến tôi vui mừng!”
Lúc này Vũ Tình phục hồi lại tinh thần, dùng sức hất mạnh bàn tay to đặt trên vai. "Anh tới đày làm cái gì, nơi này không chào đón anh!"
“Ha ha, em thay đổi rồi. Ngày đó còn giống như con mèo nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn, hôm nay chớp mắt đã biến thành cọp mẹ a!" Cái hát của cô rát mạnh, thế nhưng lại làm hắn xúc động đến buồn cười!