“Duy Thạc, con không phải của anh, là của em và người khác!” Vũ Tình ngồi
trong xe hắn, không ngại vấy bẩn lên mình, chỉ vì muốn giữ lại đứa con
trong bụng!
Giữ cằm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, để cô
không thể không đối mặt với mình. “Dựa theo ngày tính ra, lúc đó chúng
ta vẫn ở chung! Trách không được cô hỏi tôi nếu có con, tôi có cần cô
không?” Hắn chậm rãi nói, mắt sắc nhìn chăm chú vào biểu tình của cô.
Trên mặt Vũ Tình đã sớm nhợt nhạt như tờ giấy trắng, cho dù nói‘Không phải’ như thế nào, cũng không giấu được sự thật!
Nhưng, cô không thể từ bỏ, vẫn vùng vẫy lần cuối “Duy Thạc, khi đó em chỉ hỏi bừa, đứa con không phải của anh, thật không phải của anh!”
“Cho
dù có phải của tôi hay không, đều phải bỏ ddi. Thà rằng giết sai một
ngàn, cũng không thể bỏ qua một! Bây giờ tôi sẽ kết hôn, cũng không muốn nhiều năm sau, lại mọc ra đứa con riêng! Biết không, tôi muốn gia đình
của tôi là hoàn mỹ !” Miệng hắn lộ ra nụ cười lạnh lùng, khiến hắn thoạt nhìn càng thêm lãnh khốc vô cùng!
“Xin anh bỏ qua cho em, nể
tình em theo anh nhiều năm như thế, tha cho em được không? Bác sỹ nói em mà bỏ nữa, về sau không thể có con nữa!” Vũ Tình cầu xin nhìn hắn, khóc không thành tiếng. “Em cũng là phụ nữ, tem cũng nghĩ làm mẹ, có con của mình, xin anh, đừng cướp đoạt đi quyền làm mẹ của em, được không?”
“Không được!” Gương mặt lạnh lùng, không có nửa điểm giãn ra!
“Duy Thạc, em xin anh, em sẽ không tìm anh gây rối, thật sự sẽ không. Em có
thể rời khỏi Đài Bắc, em sẽ tìm nơi không có ai quen em, mang theo con
mà sống! Được không?”
Khuôn mặt đầy nước mắt, tiếng khóc cầu xin
của cô, khiến trong lòng hắn đau nhói khó hiểu, nhưng lập tức bị hắn bỏ
qua. “Cô đừng trách tôi, tôi và cô đã nói rất nhiều lần rồi. Cô đừng
nghĩ có con, vì tôi không thể nào để cô sinh con của tôi ra! Hôm nay đến tình huống này, cũng là cô tự tìm lấy!”
“Em không hề tìm mọi
cách để có con của anh, em không muốn lợi dụng nó để được cái gì cả! Em
biết mình có thân phận gì, em chỉ là bạn giường tiêu khiển của anh!” Nói đến đây, lòng cô đau đến không thể mở miệng.
Hắn hừ lạnh một
tiếng, giễu cợt nói: “Một khi đã rõ ràng như vậy, vì sao còn làm rối
lên? Tôi thấy cô là người phụ nữ bụng dạ khó lường, lòng dạ sâu hiểm!”
“Chẳng lẽ em mang thai, đều là trách nhiệm của mình em, anh chẳng có chút nào
sao?” Vũ Tình buồn bực hét to, vì sao hắn lại giao hết trách nhiệm cho
mình. Chẳng lẽ hắn không biết, nếu không phải hắn đưa mầm móng vào, cô
có cơ hội mang tha saoi?
Lời của cô, khiến hắn nhất thời tức cười.
Đáng chết, đúng thế, ở trên người cô, hắn luôn không khống chế được mà phóng thích mình.
Nhưng, hắn sẽ không thừa nhận hắn sai dù chỉ một chút. “Cô là tôi dùng tiền để mua, biện pháp đương nhiên phải mình cô làm. Quên đi, đây chỉ là nói
nhảm! Bây giờ tôi sẽ liên hệ với bác sỹ cho cô, lập tức nạo đi!”
Vũ Tình không sợ hắn nữa, thuận tay tát hắn một cái!
‘Bốp’ một tiếng, khiến hắn sửng sốt tại chỗ.
Thang Duy Thạc xoa chỗ bị đánh, căm tức nhìn cô “Cô cũng dám đánh tôi, mụ đàn bà chết tiệt!” (mimi: lẽ ra tay chị phải ghim dao rồi mới tát anh)
“Tôi đánh anh thì sao, Thang Duy Thạc, ngay cả súc sinh anh cũng không bằng, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng anh lại nhiều lần, giết ba đứa con của
mình!” Vũ Tình khinh bỉ nhìn hắn, kiên định thét to với hắn.