Tình Nhân Tuổi 18

Chương 12: Q.1 - Chương 12: Lần đầu tiên mang thai 2






Gương mặt Thang Duy Thạc lại lạnh vài phần, tóm lấy cánh tay cô, đôi mắt sắc bén như chim ưng như muốn nhìn thấu cô. “Em không chú ý? Em bận à? Tiểu thư, tôi hỏi em, hàng ngày em bận việc gì ở nhà? Nếu tôi nhớ không lầm, công việc của em chỉ có buổi tối, là ở trên giường~” Tay hắn lại tăng lực thêm vài phần. “Em nói cho tôi biết, em bận việc gì?”

Lời nói của hắn như một cái tát đánh lên mặt Vũ Tình, khiến cô nhất thời mê muội một trận.

Trái tim nhỏ bé giống như bị người ta dùng vũ khí hung hăng đâm vào, lại vừa hung ác rút ra, khiến cô đau đớn đến không thể thở nổi.

Nước mắt nhục nhã giống như đê vỡ rơi xuống, nước mắt làm mắt cô mờ đi. “Em……” Cô ‘em’ nửa ngày cũng không nói ra một chữ.

Thật ra tháng trước mẹ cô có bệnh nằm viện, ban ngày cô phải dành thời gian để vào viện chăm sóc.

Vì lúc trước bọn họ có ước hẹn, cô là người của hắn, tất cả thời gian đều là của hắn. Cô không thể đi làm, không thể tùy tiện đi nơi nơi. Nếu bị phát hiện không tuân thủ ước hẹn, vậy thì quan hệ của họ liền hủy bỏ!

Bởi vậy cô không thể nói, nói cô đi chăm sóc mẹ bị bệnh.

Trên mặt Thang Duy Thạc xuất hiện một tia chán ghét, mở miệng nghi hoặc hỏi một vấn đề khác: “Em không tránh thai à?”

Cô sợ sệt gật gật đầu, lại lắc đầu.

“Rốt cuộc có tránh thai hay không?” Hắn đã rất mất kiên nhẫn rồi.

“Lúc trước có, nhưng sau khi uống thuốc emcảm thấy mình béo lên rất nhiều, hơn nữa chu kỳ cũng không hay theo đúng lịch, em liền ngừng lại!” Cô thành thật nói, nhìn thấy sắc mặt hắn càng ngày càng đen, lại vội vàng bổ sung thêm. “Nhưng em có chuẩn bị áo mưa cho anh……”

Lúc này Thang Duy Thạc thật muốn bóp chết cô, thật không ngờ nhược cô nhìn như dịu dàng nhu nhược, nhưng lại có toan tính như thế.

Hắn nghiến răng nghiến lợi quát: “Em có biết tôi không thích mang mũ trên người không, đáng chết, không phải em muốn có con của tôi, rồi mẫu bằng tử quý trở thành vợ tôi chứ?” Vì hắn là người đàn ông duy nhất của cô, cho nên hắn mới có thể yên tâm, phóng thích mình trên người cô.

“Em không có, em không si tâm vọng tưởng!” Vũ Tình vội vàng lắc đầu, cô tuy rất yêu hắn, nhưng cô chưa từng nghĩ tới mẫu bằng tử quý!

Hắn buông cô ra, phiền chán châm một điếu thuốc lá, hướng tới bên kia phun mạnh ra. “Phù~~”

Rồi lại quay đầu, ra lệnh nói: “Thế này đi, tôi tìm bác sỹ cho em, mau bỏ cái thai này đi!”

Mặt Vũ Tình tái nhợt, cả người như không còn hạt máu. “Bỏ?”

“Nói nhảm, chẳng lẽ còn muốn sinh ra à? Chúng ta cũng không kết hôn, cần con làm gì? Tôi muốn thân thể em, cũng không phải để em sinh con cho tôi, hiểu chưa?” Hắn phẫn nộ hét to.

Vũ Tình ôm môi đỏ mọng, không để mình nghẹn ngào thành tiếng. Cô còn chưa kịp cảm thụ phần vui sướng này, thế nhưng lại sẽ mất đi đứa con này!

“Nói cho em biết, lần này tôi có thể tha thứ cho em. Nếu em lại tạo ra con lần nữa, kết cục của chúng ta chỉ có chia tay, mà đứa con kia cũng nhất định sẽ không thể sinh ra, hiểu chưa?” Hắn lạnh lùng vô cùng nói, không nhìn gương mặt Vũ Tình càng ngày càng tái!

“Em biết rồi!” Cô lau khô nước mắt trên mặt lệ, mím môi đỏ mọng gật đầu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.