Nhạc nhạc mới từ nhà trẻ về không lâu, đôi môi đỏ mọng chu lên một cách bực
bội, tội nghiệp nhìn mẹ mang theo hộp dụng cụ chuẩn bị ra ngoài: “Mẹ,
mang con đi cùng được không? Nhạc Nhạc sẽ không làm ồn, Nhạc Nhạc muốn ở cùng một chỗ với mẹ!”
Cô bé còn chưa kịp làm nũng với mẹ mà mẹ đã muốn đi ra ngoài làm việc!
Vũ Tình nhéo khuôn mặt trắng nõn của con gái rồi tiếp theo hôn một cái
thật kêu, sờ sờ mái tóc mềm mại của con trấn an nói: “Cục cưng, mẹ lập
tức sẽ trở về, ngoan ngoãn ở nhà với mẹ nuôi nhé!”
“Đừng mà, mẹ!” Nhạc Nhạc vẫn kề sát trong lòng Vũ Tình, gắt gao ôm lấy quần áo của cô.
Mắt thấy thời gian không còn kịp, Vũ Tình không còn dịu dàng khuyên bảo
nữa. Khuôn mặt trở nên tức giận, nghiêm túc nhìn chằm chằm con gái: “Mẹ
muốn đi kiếm tiền, mau buông mẹ ra!”
“Mẹ!” Cô bé sợ sệt buông cánh tay ra, ánh mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Nguyên Nguyên lúc này từ trong phòng bếp đi ra ôm lấy con gái nuôi: “Nhạc
Nhạc, ngoan ngoãn ở nhà với mẹ nuôi đi, một lát nữa ba ba con sẽ đến,
mang bánh ngọt đến cho con.”
Vũ Tình cho con gái một cái hôn gió, xoay người đi ra khỏi nhà……….
Trong phòng nghỉ của khách sạn, chỉ nghe tiếng các cô gái vừa nói vừa cười.
Vũ Tình mỉm cười nói chuyện phiếm với các cô, nhưng vẫn không dừng động
tác ở tay. Liên tục bốn giờ, cuối cùng cô cũng làm xong móng tay cho
mười cô gái.
Trời ạ, quả thật là một công việc nặng nhọc. Ngẫm lại mười cô gái, chính là một trăm cái móng tay nha.
Nhưng nhìn lại số tiền kiếm được tương đối cao, cô thật đúng là một chút cũng không thấy mệt.
Nhận tiền xong, Vũ Tình bắt đầu sửa sang lại thùng dụng cụ của mình.
Mà các cô gái cũng tốp năm tốp ba đi ra khỏi phòng nghỉ, bóng đêm buông
xuống cũng đại biểu cho việc là các cô phải bắt đầu làm việc!
“Vũ Tình, gần đây em thế nào, vẫn còn chưa quen bạn trai sao?” Hồng Ngọc đi tới bên cạnh cô, quan tâm hỏi. Có lẽ bản tính không chịu khuất phục kia rất giống mình năm đó cho nên rất thích cô.
Vũ Tình ngẩng đầu
nhẹ nhàng cười: “Không! Em bây giờ còn không muốn suy nghĩ về vấn đề
này, chờ Nhạc Nhạc lớn một chút rồi tính sau!”
“Nhiều đàn ông
theo đuổi em như vậy, chẳng lẽ không có một người làm cho em động tâm?
Chỉ cần kinh tế của đối phương không kém lắm, có thể đối tốt với Nhạc
Nhạc thì em cũng nên suy nghĩ một chút đi?” Hồng Ngọc thoáng chau mày
hỏi.
Nhiều năm qua, đàn ông theo đuổi Vũ Tình không ít, điều kiện tốt cũng không thiếu. Nhưng con bé này lại không muốn.
“Cám ơn chị Hồng Ngọc quan tâm! Chỉ là dù sao em cũng không phải chỉ có một
mình, em muốn tìm hiểu cẩn thận một tí, em không muốn Nhạc Nhạc về sau
tủi thân!”
Vũ Tình cười ngại ngùng, tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình.
Biết cô không muốn tiếp tục đề tài này, Hồng Ngọc nói đơn giản: “Thời gian không còn sớm, nhanh về nhà đi!”
“Cám ơn chị Hồng Ngọc, em về đây, tạm biệt!” Vũ Tình vẫy tay, đi ra khỏi phòng nghỉ.