Tinh Nhị Đại

Chương 2: Chương 2




Editor: Anne

Vào ngày thứ hai trở về nước, tôi may mắn được ăn cùng với mẹ một bữa cơm.

Tôi đã không gặp bà ấy một năm rồi, bà ấy vẫn quyến rũ và năm tháng rất khó để lại dấu vết trên người bà. Có quá nhiều người yêu thích bà ấy, và cần bà ấy phải chú ý, tôi chỉ dựa vào nửa dòng máu trong cơ thể sống đến giờ.

“Con đã quen chưa? Nếu con có việc gì thì liên hệ trực tiếp với chú Kiều, không cần lo vì mẹ.” Để giữ dáng, mẹ chỉ ăn hai bát cơm dinh dưỡng rồi đặt bát xuống.

Tôi cắt miếng bít tết mà không nhìn vào mắt bà: “Chú Kiều đã sắp xếp ổn thoả rồi ạ.”

Hai phút im lặng.

Mẹ hỏi: “Bố con có biết việc con về Trung Quốc không?”

“Ông biết,“ tôi nói, “Ông ấy chuyển cho con 20 vạn.”

Mẹ tôi cười và nói, “Đúng là mãi dùng tiền để hàn gắn tình cảm.”

Tôi nghe mà suýt thốt lên, thế mẹ dùng cái gì để hàn gắn, nhưng cuối cùng tôi không nói gì và nuốt một ngụm thịt bò vào miệng.

Bà ấy nhìn tôi chăm chú một lúc rồi thở dài: “Nếu con không muốn tham gia thì giờ chưa quá muộn để từ chối.”

“Không sao đâu,“ tôi lau miệng, “Coi như con đi làm thuê ngắn hạn cho dì Lâm.”

Mẹ tôi lại cười, lần này không còn là nụ cười mỉa mai nữa, bà hỏi tôi: “Con muốn lương bao nhiêu?”

Tôi mở miệng buồn bực lẩm bẩm: “Lần trước đi xem triển lãm nghệ thuật, con thích một bức tranh.”

Với vẻ mặt không ngạc nhiên, mẹ tôi nói với tôi, “Con gửi nó cho Trình Văn.”

Trình Văn là cố vấn tài chính của mẹ tôi khi tôi cần một số tiền lớn tôi sẽ tìm ông ấy.

Tôi muốn nói thêm, nhưng bà đã đứng dậy, nửa giờ đã trôi qua, bà ấy luôn luôn đúng giờ, không bao giờ kéo dài thời gian.

Tôi đặt dao và nĩa xuống muốn đưa bà ấy xuống cầu thang, nhưng bà bị từ chối, ngoài phòng khách có một vệ sĩ đang thận trọng hạ tay xuống.

“Con lớn rồi phải ăn nhiều hơn,“ bà vén tóc dài, bước hai bước bỗng xoay người, “Mẹ đã nói qua với Tiểu Lâm, con có thể làm bất cứ điều gì con muốn trong chương trình, không cần gò bó bản thân, họ sẽ không làm con khó xử, thậm chí nếu xảy ra tin tức lớn, mẹ cũng sẽ dùng quan hệ xã hội* đè xuống, đừng lo lắng.”

Tôi nghe được câu quan tâm này, không còn miễn cưỡng nữa, nhìn bà ấy rời đi, đóng cửa lại chỉ còn mình tôi, mùi nước hoa phảng phất trong không khí chính là bằng chứng bà ấy đã từng đến.

Miếng bít tết trên bàn đã nguội, ăn vào chỉ còn vị đắng, tôi cắn hai miếng nhưng không nuốt nổi phải vứt vào thùng rác.

Tôi không nhờ Cố An đến đón mà tự mình bắt taxi về căn hộ.

Buổi chiều tôi nhận được cuộc điện thoại của dì Lâm, bà hỏi tôi có muốn tham gia một bữa tiệc liên hoan của chương trình kia không, đến làm quen một chút nhưng tôi khéo léo từ chối. Cho dù truyền thông có tuyên truyền sôi sục đến mức nào tôi cũng không có hứng thú tham gia giới giải trí.

Dì Lâm không mời được nên đưa tôi một tấm danh thiếp của một người đạo diễn họ Hầu.

Sau khi trở thành bạn tốt, câu đầu tiên mà đạo diễn Hầu nhắn là “Tuyệt đối không được gọi anh là anh Hầu, gọi anh là anh Viên.” Sau đó là một bảng quy trình.

Hầu Viên, Viên Hầu*, tên được cha mẹ đặt thật độc đáo.

Tôi chỉ định nhắn lại “OK” rồi kết thúc cuộc nói chuyện nhưng lúc gõ không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nhắn thêm một câu.

- Bố họ Hầu, mẹ họ Viên?

Người đối diện gửi tôi một biểu cảm ngón tay cái, liên tục nói cuối cùng cũng gặp được một trí kỉ, ngày khác sẽ mời tôi uống rượu, sau đó anh ta không nhắn thêm nữa, có lẽ đang trên bữa tiệc của dì Lâm.

Tôi gõ đầu ngón tay vào màn hình đen kịt của điện thoại trong vô thức, tôi suy nghĩ xem Cận hay hơn hay Lam dễ nghe hơn, cuối cùng tôi phải thừa nhận cả hai từ đều khó đọc.

Tôi không trực tiếp đi làm quen nên tôi lên mạng Internet, ngoại trừ tôi là “Khách mời bí ẩn” còn những người khác đều đã được công bố, có ba ngôi sao nhí hai nam một nữ và năm ngôi sao hai

Ban đầu tôi tưởng sẽ là một trai một gái dẫn theo con, nhưng theo chương trình này có khả năng sẽ có một CP* Nam x Nam.

Bà ấy rất muốn chương trình này hot lên.

Tôi tìm kiếm từng ảnh theo tên từng người. Dự án này khó hơn tôi nghĩ, đó ảnh toàn được trang điểm và PS với trình độ cao thấp khác nhau nên tôi người ai cũng giống nhau.

Trong số những cái tên này, có một người làm tôi cảm thấy rất quen, đó là “Diễm” mà tôi đã “nhìn thấy” ở sân bay.

Mục Hạo Viêm, 27 tuổi, xuất thân trong một cuộc thi tài năng*, ra mắt năm 18 tuổi, làm idol năm 25 tuổi, lột xác thành công năm 26 tuổi với bộ điện ảnh “Sáng suốt”, dùng thân phận diễn viên bước chân vào làng điện ảnh, truyền hình và hiện đang rất được yêu thích trong giới sao nam thế hệ mới.

Tôi sờ cằm và xem qua bản ghi chép tối qua hồ sơ duyệt của ngày hôm qua đúng thật thấy tên anh ấy trong dàn sao nam ăn khách.

Tôi tìm thấy một vài ảnh cận cảnh của Mục Hạo Viêm, tôi chắc chắn rằng tất cả các blog doanh tiêu* đều nhắm mắt mà viết bậy, anh ta nhìn ngang nhìn dọc đều không giống hình mẫu của tôi.

Tôi trông giống mẹ tôi, hơi nữ tính so với một người đàn ông, mà anh ta lại có khuôn mặt đẹp trai và thân hình cao lớn, điểm chung duy nhất chỉ là đều có khuôn mặt rất đẹp.

Tôi yêu thích cái đẹp, thưởng thức vẻ đẹp oai hùng toả ra từ anh ra, trong lúc để ý tôi đã lưu rất nhiều tấm hình, cho đến lúc tỉnh ra từ u mê tôi có suy nghĩ đầu tiên là -- Không thể trách fans anh ta điên cuồng như thế.

Chỉ là trạng thái bình lặng đã bị hút vào vì đôi mắt thâm sâu kia, nếu được nhìn bằng đôi mắt tình cảm chân thành sâu nặng thì ai mà chịu nổi?

Tôi càng ngắm nhìn thì càng ngứa tay, không nhìn được cầm bản kí hoạ vẽ mấy bức chân dung anh.

Sau khi vẽ xong tôi rất hài lòng, chọn một bức vừa ý nhất ký tên dưới góc phải, đến khi tổ chức lễ gặp mặt sẽ đưa cho anh.

Khi đó anh ta sẽ không thể lấy không vì thế tôi sẽ bảo anh ấy làm người mẫu cho tôi để trả công.

Sau khi về trường nếu Nathaniel bám tôi không bỏ thì tôi sẽ lấy bản vẽ ra nói đã tìm thấy chàng thơ trong lòng mình, đúng là một công đôi việc.

Vào ngày chương trình quay chụp chính thức, Hầu đạo và đoàn quay phim gõ cửa nhà tôi trước nửa tiếng mà do tôi chuẩn bị trước nên khi tôi bình tĩnh mở cửa, từng người bọn họ đều ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Có tám người đứng ngoài cửa, hai người bê máy quay, Cố Ăn, Hầu đạo và bốn nhân viên công tác.

Tôi và Hầu đạo mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lại nói một câu giống hệt Cố An.

“Cậu thực sự không muốn vào giới giải trí hả?”

Tôi lười trả lời, đưa cho mỗi người một cái bọc giày.

Hai người quay phim chia thành hai bên vào nhà, một người quay tôi một người quay gian phòng.

Theo đúng quy trình, nhiệm vụ sáng nay của tôi là chuẩn bị hành lý cho ba ngày tiếp theo.

Hầu đạo nói tôi không cần để ý đến những người khác, cứ làm việc của mình là được. Rốt cục đây là lần đầu tiên tôi tham gia chương trình giải trí nên không nhìn được mà ngó ống kính, kết quả mới nhìn một chút thôi mà anh trai quay phim đỏ mặt.

Hình như Hầu đạo cảm thấy thú vị nên không ngăn tôi mà bảo người quay phim số hai đang quay cả gian phòng kia quay lại phản ứng của người quay phim số một.

Anh trai quay phim kia nhỏ giọng nói chị Lam là nữ thần của anh ta.

Hầu đạo từ phản ứng của anh ta bắt đầu hỏi tôi mấy câu.

“Chuyện mẹ mình là Ảnh hậu có ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu không?”

Tôi nghĩ trong đầu là có một chút nhưng miệng lại nói không biết.

Hầu đạo hỏi tiếp,“ Cậu có quan tâm đến những dân mạng gọi cậu là 'Tinh nhị đại' không?”

Tôi chống tay lên vali, ngẩng đầu cười với anh ta, “Mẹ tôi đúng là một ngôi sao lấp lánh.”

Hầu đạo cũng cười rồi nháy mắt với tôi: “ Thật ra tôi cũng là fan của Lam nữ thần.”

Tôi không thể hiện rõ ý kiến.

Anh ta không thấy tôi nói tiếp, để máy quay cận cảnh hành lý của tôi, đặc biệt chú ý công cụ vẽ tranh.

“Cậu đang học tranh sơn dầu à?”

Tôi nói: “Học được chút bề ngoài.”

“Mong rằng sẽ nhìn thấy được triển lãm tranh trong tương lai của cậu.”

“Cảm ơn anh.”

Anh ta chuyển chủ đề: “Nghe nói cậu đã ra nước ngoài từ năm năm tuổi, ở nước ngoài có vất vả không?”

Tôi hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Mọi năm tôi đều về nước.”

Hầu đạo nghẹn lời, dừng lại rất lâu không hỏi tiếp để lại nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau.

Ý của anh ta là muốn tôi kể chút cuộc sống ở nước ngoài, bán thảm* một chút, nói còn bé đã phải xa nhà cô đơn nhung nhớ. Nhưng tôi không muốn nói về cuộc sống riêng nên không phối hợp với anh ta.

Mấy đề tài sau tôi cũng đánh trống lảng, có lúc còn lười không lảng đi mà trực tiếp không trả lời khiến Hầu đạo phải vò đầu bức tóc.

Một nữ nhân viên đeo kính đằng sau che miệng nói nhỏ: “Không phải anh Viên nói cậu ấy rất hiểu chuyện mà?”

Hầu đạo cười khổ bảo dừng lại tận tình khuyên nhủ tôi: “Cậu như thế lúc hậu kì chỉnh sửa sẽ không có nội dung để cắt nối biên tập, lúc phát sóng sẽ không có sức nặng.”

Tôi nói: “Không cần phải lo lắng đâu, mọi người đều hiểu người theo nghệ thuật sẽ vô lý một chút.”

Hầu đạo hoàn toàn choáng váng.

Đối xử với tôi mềm không được cứng cũng không xong, vì thế Hầu đạo đành phải bỏ đi thiết lập tính cách của tôi, để tôi tự mình phát huy.

Nhưng đến lúc tôi cầm đồ vật cuối cùng, mắt Hầu đạo sáng rực, nhìn chằm chằm vào khung tranh trong tay tôi, trong tranh là một khuôn mặt thả lỏng, tóc rối rải rác hai bên thái dương làm đường nét quá sắc sảo trên mặt mềm đi một chút.

“Bức tranh này là Mục Hạo Viên đúng không, cậu là 'Hoả Diễm' à?”

Tôi không hiểu được tại sao anh ta tự nhiên hưng phấn, bình tĩnh lắc đầu: “Không phải.”

Hầu đạo không cam lòng hỏi một cách miễn cưỡng: “Vậy tại sao cậu lại đem theo tranh của anh ấy?”

Tôi nói, “Tôi cũng có thể vẽ chân dung của anh.”

“Ồ?” Hầu đạo tò mò hỏi, “Bây giờ có thể vẽ luôn được không?”

Hai camera, một cái quay toàn bộ cơ thể và một cái quay cận cảnh bàn tay của tôi, dường như đã sẵn sàng để ghi lại quá trình vẽ tranh.

Tôi không vội lấy dụng cụ vẽ tranh ra, mà đưa tay ra cho Hầu đạo.

Hầu đạo bối rối nhìn vào tay tôi.

Tôi giải thích, “Ở trường, một bức tranh của tôi có giá khởi điểm là năm trăm đô la và chỉ phác hoạ.”

Hầu đạo khẽ nói: “Không phải cậu nói học mỹ thuật rất vô lý mà?”

Tôi cẩn thận đóng gói khung ảnh cho vào ba lô, kéo khóa lại, nhàn nhạt nhìn ánh mắt ừ uất của anh ta: “Đó là lý do tại sao tôi không giảm giá cho anh.”

Ánh mắt Hầu đạo bỗng tối sầm.

- --------------------------------

1. Quan hệ xã hội: Tạo quan hệ với giới nhà báo truyền thông, kéo đề tài tốt để nổi tiếng lên, dìm đề tài xấu xuống.

2. Viên Hầu: con khỉ

3. CP: couple, đôi, hai người được gán với nhau, có các cặp nam nữ, nam nam, nữ nữ.

4. Chương trình cuộc thi tài năng: hay còn gọi là tuyển tú, là chọn một nhóm người để ra mắt như các mùa Produce 101, Thanh Xuân Có Bạn, Sáng tạo doanh 101,...

5. Blog doanh tiêu: các tài khoản kinh doanh tiêu thụ, chỉ các tài khoản chuyên tung tin được đưa tiền với các mục đích khác nhau, các tài khoản này có lượng follow khá cao, do nhiều người cùng quản lý.

6. Bán thảm: tỏ ra đáng thương, kể khổ

- -----------------------------------

~04/03/2022~

#Anne

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad _Annne_, cảm ơn các bạn đã đón nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.