Tĩnh Nữ Truyền

Chương 68: Q.1 - Chương 68: Canh hai trăng thanh thưởng trà thơm*




*gốc là trà hương nguyệt nhu canh hai, hơi khó hiểu nên mình dịch ra như trên

Sau khi tiễn Khanh Dĩ Yên và Yến Vô Nhai đi, trên sân chỉ còn lại đám người Phượng Tĩnh Xu, còn có Tâm Mộng Hồ đang dương dương đắc ý. Chỉ thấy nàng duỗi tay, kéo cổ áo Hàm Tinh bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa kêu lên: “Nam nô, chủ nhân của ngươi mệt mỏi, tới đây bóp chân cho ta!” Nói xong, dẫn đầu đi vào trong sân.

Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, dở khóc dở cười đối với hành động này của Tâm Mộng Hồ, cũng đều cùng đi theo vào viện.

Vào viện, Quan Nhạc Huyên trước phân phó người làm dọn dẹp đình viện phía đông, sau đó một nhóm người từ từ tản bộ bước đi thong thả về phía đình.

Tay trái Phượng Tĩnh Xu kéo Phượng Duy Tĩnh, tay phải kéo Tuân Thư, ba người hài lòng mà tự nhiên đi ở phía trước, Phượng Hàm Tiếu, Kim Bích Đạc, Hoa Ngọc Dung và tám người còn lại đi theo phía sau, đi dạo dưới dưới ánh trăng thanh tịnh và đẹp đẽ,  không có ai phát ra âm thanh, ngay cả Tuân Thư luôn luôn hoạt bát đáng yêu cũng cảm nhận được yên tĩnh lúc này, im lặng mặc cho Phượng Tĩnh Xu dắt mình đi về phía trước.

Đoàn người đi tới trong lương đình, ngoài Hàm Tinh vừa mới bị giáng làm nam nô ra, tất cả những người còn lại đều ngồi xuống, người làm vừa lúc dâng trà nóng và điểm tâm lên.

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng dịu dàng như nước, Phượng Tĩnh Xu gọi người làm lại, để cho bọn họ đi lấy một ấm nước suối, mấy gói trà thượng đẳng và một lò lửa nhỏ tới đây.

Tâm Mộng Hồ vừa nghe, vội vàng hỏi: “Muội muội, muội muốn làm gì vậy?”

Phượng Tĩnh Xu cười cười: “Tỷ tỷ chờ thì biết.”

Thấy bộ dạng Phượng Tĩnh Xu thần bí như vậy, Tâm Mộng Hồ cũng không hỏi nhiều nữa, ngược lại nàng đặt sự chú lên Phượng Duy Tĩnh, hơn nữa càng nhìn càng kinh ngạc.

“Oa! Muội muội, tỷ tỷ thật không thể không bội phục số đào hoa của muội đó! Từng đóa từng đóa đều xinh đẹp như vậy,  hai mươi mấy năm qua nam nhân mà tỷ gặp cộng lại cũng không bằng mấy vị xuất sắc bên cạnh muội đâu!” Tâm Mộng Hồ thở dài nói.

“Ha ha, tỷ tỷ quá khen!”

Lại liếc về Phượng Hàm Tiếu, Kim Bích Đạc và Hoa Ngọc Dung đối diện Phượng Tĩnh Xu, Tâm Mộng Hồ cười đùa nói: “Muội muội, bên cạnh muội cũng đã có ba nam nhân, cũng không ngại nhiều thêm ba người chứ? Muội cứ thu luôn ba nam nhân này thì thế nào? Bọn họ cũng không tồi đâu!”

Phượng Tĩnh Xu đen mặt, cười ha ha nói: “Tỷ tỷ, tỷ cũng đừng nhạo báng muội muội ta, coi như muội muội có tâm, người ta cũng chưa chắc nguyện ý đâu!”

Vốn chỉ là nói chơi,ai biết Kim Bích Đạc ở một bên từ đầu đến cuối cũng không nói câu nào đột nhiên lên tiếng: “Nếu Hoàng Vũ cô nương không ngại, Kim mỗ tất nhiên cũng không để ý!”

“Đúng vậy! Khó có được một tri kỷ, Hoàng Vũ cô nương có tài hoa như vậy, Hoa mỗ cũng sẽ quý trọng!” Hoa Ngọc Dung cũng mở miệng nói.

“A!?” Phượng Tĩnh Xu kinh ngạc nhìn về phía Kim Bích Đạc.

“A. . . . . . Lời nói và việc làm của cô nương làm cho Hàm Tiếu nhớ tới đường muội to gan kia của ta, chỉ tiếc năm xưa đường muội bái cao nhân làm sư, đi theo sư phụ lên núi học nghệ, nếu không, Hàm Tiếu có thể dẫn cô nương đi gặp một phen, chắc hẳn hai người sẽ rất hợp nhau đấy?” Phượng Hàm Tiếu ý vị thâm trường nhìn Phượng Tĩnh Xu.

“Ha ha! Vương gia coi trọng rồi!” Phượng Tĩnh Xu ngoài cười nhưng trong không cười trả lời.

“Ha ha! Có duyên thì sẽ gặp nhau!” Quan Nhạc Huyên vui vẻ nói.

Ngay lúc mọi người đang nói chuyện, người làm đã bưng lên các món đồ Phượng Tĩnh Xu yêu cầu.

Phượng Tĩnh Xu lập tức để người dọn dẹp bàn đá trong lương đình, sau đó đặt lò lửa nhỏ trên bàn đá, lấy trà ngâm vào trong ấm có chứa nước suối rồi nấu lên.

Phong Thanh tò mò hỏi: “Tiểu. . . . . . Khụ khụ, Hoàng Vũ cô nương, người đây là?”

“Ha ha, tối nay ánh trăng rất đẹp, ta muốn hướng dẫn cho mọi người hiểu được tinh hoa của trà đạo.” Phượng Tĩnh Xu nhã nhặn mỉm cười nói.

“Trà đạo?” Mọi người cùng lên tiếng, không hiểu nhìn Phượng Tĩnh Xu.

“Đúng, trà đạo.” Vẻ mặt Phượng Tĩnh Xu lập tức nghiêm túc. “Các ngươi phải nắm bắt được cơ hội ngàn năm có một lĩnh hội được loại cảm giác tinh tế này, da.nlze.qu;ydo/nn đợi sau khi lĩnh hội được, thì sẽ biết trà đạo là nghệ thuật tao nhã cao thượng cỡ nào.”

“ Cơ hội ngàn năm có một?” Tuyết Ảnh không hiểu hỏi: “Có ý gì vậy?”

“Có nghĩa cả đời chỉ có một lần.” Phượng Tĩnh Xu nói xong, bắt đầu lấy giọng điệu trầm nhẹ kể:

“Nhất oản hầu vẫn nhuận, nhị oản phá cô muộn.

Tam oản sưu khô trường, duy hữu văn tự ngũ thiên quyển.

Tứ oản phát khinh hãn, bình sinh bất bình sự, tẫn hướng mao khổng tán.

Ngũ oản cơ cốt thanh, lục oản thông tiên linh.

Thất oản ngật bất dã, duy giác lưỡng dịch tập tập thanh phong sinh.

Bồng lai sơn, tại hà xử? Ngọc Xuyên Tử thừa thử thanh phong dục quy khứ.

Sơn thượng quần tiên tư hạ thổ, địa vị thanh cao cách phong vũ.

An đắc tri bách vạn ức thương sinh mệnh, đọa tại điên nhai thụ tân khổ.

Tiện vi gián nghị vấn thương sinh, đáo đầu hoàn đắc tô tức phủ?”

Tạm dịch:

“Chén đầu hầu vị đượm nồng,

Chén hai nhất tảo sạch không muộn phiền.

Chén ba rửa liền thực vị,

Chừa lại chăng nghìn quyển thi thơ.

Chén tư vừa cạn không chờ,

Mồ hôi theo đấy lững lờ tuôn rơi

Chuyện bất bình trong đời mấy độ

Cũng do dây phát lộ chân lông.

Chén năm kinh mạch đều thông

Chén trà thứ sáu cõi lòng khinh an

Chén trà thứ bảy xem đàng chẳng đặng

Nghe bên tai văng vẳng khinh phong

Nào đâu nước Nhược non Bồng

Ngọc Xuyên Tử quyết thừa phong trở về

Trong núi đó bốn bề Tiên ở

Địa vị cao cách trở gió mưa

Hay chăng nỗi nhọc sớm trưa

Vạn dân đội nắng dầm mưa dãi dầu

Hỏi quan Gián Nghị một câu

Những thương sinh ấy ngõ hầu được ngơi?”

“Đây là một bài thơ rất nổi tiếng, đời xưng《 Bảy tách trà thơ 》. . . . . .”

“Uống trà có sáu quy tắc, theo thứ tự là ẩm nhân, ẩm địa, ẩm hậu, ẩm thú, ẩm cấm, ẩm lan. . . . . .”

“Thưởng thức trà có ba điều. . . . . .”

“Người ta nói ‘ đạo khả đạo, phi thường đạo ’(đạo có thể coi là đạo thì không là đạo vĩnh viễn). . . . . .”

Trăng trong như nước, sáng chiều vào trong lương đình, thời gian giống như bước chân thả chậm, thong thả hưởng thụ hương trà thơm đậm đà trong làn khói nhẹ lượn lờ.

Một chén, tiếp một chén, Phượng Tĩnh Xu chậm rãi nghiêng người rót trà thơm, hơn nữa thỉnh thoảng lại lên tiếng chỉ điểm nên thưởng thức như thế nào, nên thể nghiệm như thế nào. . . . . .

Từ từ, trăng lên đỉnh đầu, trong đình vẫn chỉ có tiếng của Phượng Tĩnh Xu, vang vọng. . . . . .

Cho đến khi uống xong đến một ngụm cuối cùng, người trong lương đình đều lưu luyến không rời lấy tay vuốt nhẹ miệng chén, lại đặt cái chén ở dưới mũi ngửi, tinh tế giữ lấy hương thơm còn lưu lại.

Thật lâu sau, Phượng Hàm Tiếu mới thấp giọng thở dài một tiếng: “Thật đúng là cơ hộ ngàn năm có một. . . . . .”

Tâm Mộng Hồ ngẩng đầu nhìn Phượng Tĩnh Xu, kích động nói: “Muội muội, hiện tại tỷ mới phát hiện, những thứ trà ngày trước tỷ uống,  tất cả đều vô ích!”

Phượng Tĩnh Xu cười thu hồi ly trà, lại nhìn chút ánh trăng, nói: “Sắc trời đã khuya lắm rồi, mọi người muốn về nghỉ ngơi hay là. . . . . .”

Tâm Mộng Hồ cướp lời nói: “Ta không đi! Thật vất vả mới gặp được muội muội, tối nay nói gì cũng cầm đèn nói chuyện tối, tán gẫu tận hứng mới phải!”

Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, sau đó nhẹ giọng cười nói: “Hôm nay nhờ phúc của Hoàng Vũ cô nương, có thể phẩm được trà thơm này, tất nhiên coi cô nương là tri kỷ, hôm nay, chúng ta cũng không đi!”

Người nói là Kim Bích Đạc, Phượng Duy Tĩnh nhạy cảm nhận thấy được trong ánh mắt hắn nhìn Phượng Tĩnh Xu chứa đầy tình cảm, tất nhiên, hắn lại rất quen thuộc thứ đó. Cùng lúc đó, bên kia ánh mắt Phượng Hàm Tiếu nhìn Phượng Tĩnh Xu cũng càng ngày càng nóng bỏng.

Không có chú ý ba người khác thường, Phượng Tĩnh Xu ngẩng đầu vỗ vỗ tay, “bốp bốp” mấy tiếng, một bóng dáng trắng như tuyết lập tức rơi vào trong lương đình.

“Oa! Thật đáng yêu!” Tâm Mộng Hồ mừng rỡ kêu lên.”Muội muội, đây là chim ưng sao? Tại sao toàn thân chim ưng có thể trắng như tuyết vậy?”

“Tuyết Ưng là một loại động vật rất có linh tính, mấy năm trước là do muội tìm được, hiện tại nó là con đường qua lại thư từ với người trong nhà.” Phượng Tĩnh Xu sờ sờ đầu Tuyết Ưng nói.

“Oa!” Hai mắt Tâm Mộng Hồ sáng lên, khao khát nhìn về phía Phượng Tĩnh Xu: “Muội muội, tỷ tỷ thật thích con Tuyết Ưng này, muội tặng nó cho ta có được không?”

Nhìn bộ dáng Tâm Mộng Hồ khao khát, Phượng Tĩnh Xu cười khẽ, nói: “Muội đã nói, Tuyết Ưng là động vật rất có linh tính, dfienddn lieqiudoon trong lòng nó khắc sẽ tự chọn ai làm chủ nhân mình. Nếu không thì thế này! Tỷ tỷ tới thuyết phục nó thử đi, xem có được không?”

Tâm Mộng Hồ vừa nghe, vội vàng gật đầu nói: “Được được được!”

Sau đó vươn tay bế Tuyết Ưng lên.

Nhắc tới cũng kỳ, thường ngày Tuyết Ưng chắc sẽ không tùy tiện để người ta ôm, nhưng hôm nay lại mặc cho Tâm Mộng Hồ ôm, ha ha, xem ra, nó cũng thật thích Tâm Mộng Hồ , ai ~ xem ra Tuyết Ưng muốn đổi chủ rồi!

Mọi người thưởng thức ánh trăng, thỉnh thoảng nhỏ giọng trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng nghe thấy Tâm Mộng Hồ lầm bầm lầu bầu thảo luận gì đó với Tuyết Ưng, lúc này,  Tâm Mộng Hồ đột nhiên phát ra một tiếng hoan hô: “A! Đồng ý!”

Mọi người bèn nhìn nhau cười, xem ra Tâm Mộng Hồ đã thuyết phục được Tuyết Ưng rồi.

Quan Nhạc Huyên đột nhiên nói: “Duy Tĩnh, hôm nay ngươi thật đúng là để cho chúng ta được mở rộng tầm mắt đó! Bình thường nhìn ngươi như thư sinh nhu nhu nhược nhược, ai biết vừa động võ lại lợi hại như vậy!”

Quan Nhạc Huyên nói một câu khiến đám đông chuyển sự chú ý lên tới trên người Phượng Duy Tĩnh. Tâm Mộng Hồ nhảy tới nói: “Đúng đúng đúng! Hôm nay lúc ta tới cũng nghe thấy nhiều người ở đây đều nói ngươi, nói ngươi rất lợi hại!”

Nàng nhìn Phượng Duy Tĩnh, nói: “Không nhìn ra, quả thật không nhìn ra!”

Nghe lời Tâm Mộng Hồ nói, mọi người đều nhất trí gật đầu, lúc này, Hoa Ngọc Dung nói: “Nếu không, thừa dịp trước hoa dưới trăng, Duy Tĩnh huynh múa kiếm cho chúng ta xem được không?”

“Ý kiến hay!” Mọi người vỗ tay đồng ý.

Thịnh tình khó chối, Phượng Duy Tĩnh không thể làm gì khác hơn là mỉm cười đi tới bên ngoài đình, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, múa.

Đột nhiên, dưới ánh trăng tĩnh lặng vang lên một hồi tiếng leng keng mạnh mẽ, một khúc 《 ly huyền 》 cùng xuất hiện dưới ánh trăng. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.