Dưới một khúc âm nhạc êm dịu, thức ăn dạ tiệc được từng thái giám cung nữ bưng lên.
“Cung đăng hỉ nghênh thọ, sơ hạ hà sơ bích, tiên sảng khẩu khẩu kim, kim ngọc quá môn hương, hương phiêu sơn hải trân, trân vị nông gia bảo, bảo bối thái hồ mỹ…….” Từng mâm đồ ăn lạnh được bưng lên, màu sắc tươi ngon này, hương thơm bay phảng phất, chọc cho mọi người động lòng, sau khi Phượng Nhâm Ngạo nói chuyện một phen, ra lệnh một tiếng, mọi người rối rít cầm đũa lên liếc nhìn mục tiêu, đặt ở trong miệng thưởng thức, vô cùng kinh ngạc. Sau món lạnh, chính là một loạt món ăn nóng ra sân, cả nhà đều vui sướng, cẩm tú phượng hoàn sào, minh nguyệt chiếu song huy (tên món ăn, cụ thể là gì thì mình k biết, mong mọi người thông cảm). . . . . . Nhìn từng món một nóng hổi, mọi người đều không ngừng nuốt nước miếng, rối rít mở to cặp mắt tham lam nhìn những món ăn đầy màu sắc này, chờ cái mâm vừa đặt xuống, mọi người lại nhào lên, vừa ăn vừa trầm trồ khen ngợi.
Lúc này, một đám cung nữ mặc y phục màu đỏ rượu nâng bầu rượu, từng người rót rượu cho mọi người, từng đợt hương rượu bay ra, mùi thơm thấm vào ruột gan, dẫn đến đông đảo người thích rượu đều nâng chén thưởng thức, không ngừng tán thưởng khen ngợi, yêu cầu rót thêm lần nữa, thật may là Phượng Tĩnh Xu chuẩn bị rất nhiều, nếu không, bị một bầy tửu quỷ này có thể uống cạn sạch rượu.
Phượng Tĩnh Xu ngồi ở chỗ đã sắp xếp ở phía dưới, cách đám người Phượng Nhâm Ngạo rất gần, dễ dàng có thể nói chuyện với nhau, ngay lúc Phượng Tĩnh Xu đang kiểm tra dưới đài thì Phượng Nhâm Ngạo nghiêng người hỏi: “Xu nhi này, sao lại sắp xếp bữa ăn ngay khi bắt đầu tiệc vậy?”
Phượng Tĩnh Xu cười trả lời: “Hoàng thúc thúc, không phải thúc cảm thấy bụng đói nhìn người trên đài biểu diễn rất mệt sao? Ít nhất cũng phải cơm nước no nê mới có hứng thú làm những chuyện khác chứ!”
Phượng Nhâm Ngạo sững sờ, bị Phượng Tĩnh Xu ngụy biện chặn miệng.
“Hoàng thúc thúc, thúc cũng không cần lo lắng, giao cho Xu nhi đi! Hiện giờ cứ hưởng thụ thức ăn ngon, nếu không đợi lát nữa sẽ không còn thời gian để ăn đâu!”
Phượng Nhâm Ngạo vừa nghe, không biết Phượng Tĩnh Xu đang nghĩ mưu ma chước quỷ gì nhưng mặc kệ thế nào, hiện tại quan trọng nhất vẫn là thức ăn ngon trước mắt, vì vậy cũng không hỏi nhiều nữa, vội vàng vùi đầu ăn.
Rượu quả nhiên là đồ tốt, trong chốc lát, quan viên phía dưới liền thả lỏng, rất nhanh đã tụ tập lại tán gẫu. Ngay cả khách ba nước cũng đều nở nụ cười, d,0dylq.d ăn được ăn ngon cũng cùng nhau nói chuyện tâm đắc, xem ra rất vui vẻ hòa thuận.
Từng mâm món ăn không ngừng bưng lên, bụng mọi người cũng dần dần căng lên, cho đến cuối cùng khi hoa quả được đưa lên, mọi người đã ăn no lắm rồi.
Lúc này, ánh đèn trên đài tối xuống, một giọng trẻ con non nớt nhẹ nhàng phiêu tán trên không trung, giọng nói lanh lảnh của đứa bé lập tức liền hấp dẫn đám đông.
“Chúc người nhật ngươi vui vẻ, chúc người sinh nhật vui vẻ, chúc người sinh nhật vui vẻ, chúc người sinh nhật vui vẻ. . . . . .” Giọng hát non nớt mà giòn tan từ một thành hai, từ hai thành ba, cho đến hợp thành một mảnh tiếng hát vang dội, lại có hơn ba mươi thị vệ đẩy một cái xe, ở trên là một vật thể hình tháp khổng lồ màu trắng sữa, trên đỉnh vật kia có thứ gì đó lóe sáng viết lên hai chữ “Bốn mươi”, từ từ tiến vào vũ đài. Chỗ xe đi qua đều để lại một mùi thơm ngọt ngấy, khiến người ta có một loại cảm giác hạnh phúc, không biết là thứ gì lại có tác dụng thần kỳ như vậy.
Xe dừng ở phía dưới chủ vị, một đứa bé bảy tám tuổi mặc cẩm y đỏ thẫm đứa bé đi lên phía trước, cũng không quỳ xuống, chỉ là cúi mặt bái mọi người một cái, sau đó đứa bé dùng giọng ngọt ngào đặc biệt nói: “Chúc vương gia sinh nhật vui vẻ, năm nào cũng vui như hôm nay, tuổi nào cũng hạnh phúc như hôm nay!” Nói xong, lại bắt đầu hát lên khúc ca sinh nhật, dàn hợp ca ở sau lưng cũng bắt đầu hát lên.
Phượng Tĩnh Xu đứng dậy, đi tới bên cạnh đứa bé kia, dắt nàng, dùng nội lực truyền lời của nàng ra ngoài, vượt qua tường cung, truyền đến tai dân chúng bên ngoài cung, “Phụ vương! Bài hát này có tên ‘ sinh nhật vui vẻ’, nhi thần chúc phụ vương sinh nhật vui vẻ!”
Phượng Vu Dực nhìn nữ nhi đứng phía trước, một cảm giác tự hào tự nhiên sinh ra, mỉm cười gật đầu.
Phượng Tĩnh Xu lại nói tiếp: “Phụ vương, nhi thần học nghệ ở bên ngoài nhiều năm, biết được một chỗ có tập tục, bọn họ biết làm một loại bánh ngọt rất đặc biệt, gọi là bánh sinh nhật, chính là vật này!” Phượng Tĩnh Xu chỉ về phía tháp cao màu trắng sữa sau lưng, “Nghe nói ăn bánh sinh nhật, sẽ khiến người cảm thấy rất hạnh phúc! Phụ vương, đây là bánh sinh nhật mà nhi thần chuẩn bị cho người, phía trên là một cây nến, chữ ‘ bốn mươi ’ này đại biểu số tuổi của người, nhìn về phía cây nến này ước nguyện, sau đó thổi tắt nến, vậy thì thần linh sẽ phù hộ cho người, để cho nguyện vọng của người trở thành sự thật đấy! Phụ vương, thổi nến đi!”
Phượng Tĩnh Xu vừa dứt lời, mọi người ca hát ở phía sau nàng lập tức lên tiếng phụ họa: “Thổi nến, thổi nến!”
Bị lây bởi không khí phía trước, mọi người dưới đài cũng bắt đầu kêu lên: “Thổi nến, thổi nến!”
Dân chúng bên ngoài hoàng cung, nghe được tiếng kêu bên trong cung, tất cả cũng đều hưng phấn đứng lên, lớn tiếng kêu: “Thổi nến, thổi nến!”
Ngay cả năm vạn Ngự Lâm quân cũng gia nhập vào, âm thanh hùng hậu này, làm chấn động cả thành Sở Ương!
Đột nhiên, một giọng nói hơi từ tính vang lên: “Nguyện làm cho Lộng Phong quốc của ta trọn đời thịnh vượng!” Ngay sau đó, bên trong thành cung bộc phát ra một hồi tiếng hoan hô kịch liệt! Dân chúng bên ngoài thành cung cũng hoan hô theo! Không ít người cảm động đến rơi nước mắt, cho đến rất nhiều năm sau nhớ lại, đều có chút xúc động nói: “Khi đó, ta thật cảm thấy ta và tổ quốc như gắn liền một chỗ vậy!”
Sau khi Phượng Vu Dực thổi tắt nến, bánh ngọt được đẩy xuống, để các ngự trù phân chia ra.
Ngay sau đó, Phượng Tĩnh Xu đứng ở trên vũ đài, nhìn đám người dưới đài, lớn tiếng nói: “Tiết mục biểu diễn tối nay sẽ bắt đầu, xin các vị tận tình hưởng thụ đi!”
Nói xong, liền phi thân trở về vị trí, chỉ để lại vô số ánh mắt kinh diễm.
Tiết mục biểu diễn trong yến hội được sắp xếp cực kỳ xảo diệu, phân chia đoạn thời gian về cuộc đời Phượng Vu Dực, từ khi ra đời, lớn lên, yêu, con đường làm quan.
Phần đầu tiên, là do một đám hài tử đáng yêu hợp xướng bài ca dao, biểu hiện tuổi thơ trong sáng. Một con ưng nhỏ vừa được ấp ra, ở trong vỏ trứng ngó đầu ra nhìn dáo dác, tràn ngập tò mò về thế giới mới xa lạ này, ở trong thế giới thỏa thích tìm tòi chơi đùa. Khi thái thượng hoàng và thái hậu thấy được đám nhỏ đáng yêu kia, dường như thấy được Phượng Vu Dực lúc nhỏ vậy, dáng vẻ ngây thơ chạy nhảy trong hoàng cung, cảm động đến đỏ mắt.
Phần thứ hai, là thời kì thiếu niên kỳ trưởng thành. Thiếu niên luôn luôn kích động, lòng mang chí lớn, dũng cảm xông xáo, một khúc 《 thủy thủ 》này, đối với thời kỳ thanh xuân mà nói, lại rất thích hợp. Chim ưng nhỏ từ từ trưởng thành, muốn rời khỏi nhà, bay đến bên kia đại dương, đi lang bạc tìm thế giới mới của mình, vì vậy, không sợ trời không sợ đất chim ưng nhỏ bay ra khỏi mái nhà ấm áp. Dĩ nhiên, có khiêu chiến sẽ có thất bại, khi bóng dáng chim ưng nhỏ non nớt đó chịu hết khó khăn ở trong mưa to gió lớn mà kiệt sức, người ở chỗ này đều vì nó mà xao lòng. Sau một khắc, một tia ánh mặt trời chiếu sáng bóng tối trên vũ đài, một tràn giọng nói đầy hy vọng vang lên: “Sau cơn mưa trời lại sáng, hãy tin tưởng sẽ có điều may mắn ——”
Theo tiếng hát vang lên, chim ưng rốt cuộc cố lấy dũng khí, lần nữa mở rộng hai cánh, bay lượn về phía không trung!
Rốt cuộc, không ngừng tôi luyện trong gian khổ, chim ưng đã trưởng thành, nó đã trở thành kẻ gan dạ giữa không trung. Lúc này, da.nlze.qu;ydo/nn nó gặp được người quan trọng nhất trong cuộc đời nó —— bóng dáng màu trắng xinh đẹp, dẫn tới tầm mắt của nó, cũng để ý đến ai khác nữa.
Lúc này, một âm thanh đẹp đẽ vang lên, Phượng Tĩnh Xu yên tĩnh đứng ở góc vũ đài, kéo vang vĩ cầm (violin) trong tay, một bản 《 ánh trăng 》, khiến không khí càng thêm trở nên trầm tĩnh.
Hai con ưng trải qua truy đuổi, rốt cuộc, ở trong một bài 《 không có nếu như 》 , bọn nó đến được với nhau!
Lúc này, một bó hoa cao nửa người được nâng đến trước mắt mọi người, có điều, bó hoa này rất là quái dị, dùng một mảnh gấm màu tím buộc lại, bên ngoài dùng loại giấy gì đó rất đẹp bao lại nhiều lớp ( nhưng thật ra là giấy nilon ). Lúc mọi người thấy rõ “bó hoa” này, tất cả đều kêu lên —— ở trong đó vốn không phải là hoa gì, mà là vô số búp bê gỗ! Những búp bê này chỉ có hai hình dáng, một con có dáng vẻ Hiền vương gia mà mọi người thấy ở trên tường hoa, con còn lại nhìn một cái cũng biết là ái thê của Hiền vương gia—— Hiền vương phi! Chỉ thấy này trong bó hoa này hai người hoặc dắt tay hoặc nhìn nhau, trên mặt cũng tràn đầy nụ cười hạnh phúc, rất là đáng yêu!
Phượng Tĩnh Xu từ trên đài xuống, cầm bó hoa tượng người đáng yêu đi tới chủ vị, cười nói: “Phụ vương và mẫu phi vô cùng đằm thắm, khiến người ta thật hâm mộ, bó hoa tượng người tình lữ này, là quà tặng thứ hai Xu nhi đưa cho phụ vương, nguyện tình cảm giữa người mẫu phi kéo dài mãi mãi, càng ngày càng hạnh phúc!”
Phượng Vu Dực cười lớn nhận lấy bó hoa, ánh mắt nhìn về phía Giang Sở Nhi khiến nàng không khỏi xấu hổ đỏ bừng mặt!
Trên đài tiếp tục tiến hành biểu diễn, sau thành gia, chính là con đường làm quan, mặc dù thiên hạ thái bình, nhưng vì tổ quốc thịnh vượng, nam nhân gánh vác trách nhiệm của mình, bảo vệ quốc gia.
Một hồi tiếng trống vang lên, giữa lúc tràn ngập không khí nghiêm trang, chợt dường như thấy được trận chiến giằng co quyết liệt trên chiến trường kia! “Khói lửa bốc lên, giang sơn nhìn về phía bắc, gió cuốn kéo ngựa hí dài——” Một giọng nói phóng khoáng vang lên, theo đó là tiếng gọi cao thấp, một bài 《 Tinh Trung Báo Quốc 》, hát lên khiến mọi người đều nhiệt huyết sôi trào, luôn miệng khen hay!
Một khúc kết thúc, một tia sáng vàng thoáng qua, một quyển màu vàng dường như đang trôi lơ lửng ở trước mặt Phượng Vu Dực, mọi người đều kinh ngạc!
Vật kia lại có thể lơ lửng ở giữa không trung lâu như vậy, điều này cần rất nhiều nội lực hùng hậu đó! Là ai ? Là ai có thực lực kinh người như vậy?
“Phụ vương, bảo vệ quốc gia là tâm nguyện của nam nhi, Xu nhi biết tầm quan trọng của quốc gia trong lòng người, quyển 《 ba mươi sáu kế 》 này chính là binh gia chí bảo, hôm nay đưa cho phụ vương, hi vọng phụ vương thích!”
Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, thấy bên cạnh Phượng Tĩnh Xu có một vị lão giả tóc bạc vẻ mặt hồng hào đang đứng, trong bụng suy đoán lai lịch của người này, rối rít thầm nghĩ, người này hẳn là ân sư Lục Miểu chân nhân của Phượng Trạch công chúa? Nếu như là hắn, vậy thì cảnh ltượng vừa rồi hoàn toàn có thể giải thích, Lục Miểu chân nhân là đệ nhất cao thủ Sở Ảnh, khiến một quyển sách lơ lửng giữa không trung là hoàn toàn bình thường.
Phượng Vu Dực kích động nhận lấy bản binh thư lấp lánh kim quang kia, chỉ mở ra tờ thứ nhất, liền vui mừng đến mặt mày hớn hở kêu tốt!
Một buổi dạ tiệc, dưới những buổi biển diễn đa dạng và tặng quà của Phượng Tĩnh Xu đã sắp đến hồi kết thúc, cho đến cuối cùng, Phượng Tĩnh Xu đi lên đài lần nữa, nói: “Phụ vương, mẫu phi, tối nay Xu nhi tặng hai lễ vật cuối cùng, kính xin phụ vương và mẫu phi theo Tĩnh Ảnh đi trước!”
Phượng Vu Dực và Giang Sở Nhi nghi ngờ đứng dậy, theo Tĩnh Ảnh rời đi.
Phượng Tĩnh Xu xoay người nói với mọi người: “Cảm tạ các vị đã tham gia, kế tiếp là tiết mục cuối cùng, xin thưởng thức!”
Nói xong, từng ca cơ đứng lên vũ đài, các nhạc sĩ cũng chuẩn bị ổn thỏa xong, tiếng nhạc du dương cùng vang lên với tiếng hát của các ca cơ: “Khó quên đêm nay, khó quên đêm nay ——”
Lúc này, một người lớn tiếng kêu lên: “Trên trời là cái gì thế!?”
Mọi người rối rít ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn một vật hình cầu lớn có lửa đốt chậm rãi phiêu dạt giữa không trung, có người kích động hét lớn: “Bọn họ bay lên trời! Bọn họ bay lên trời rồi!”
“Hưu —— ầm! Ầm! Ầm!” Pháo hoa đủ mọi màu sắc, được bắn lên trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người!
Mọi người chưa từng gặp qua cảnh tượng đẹp như vậy, tất cả đều bị đám pháo hoa xinh đẹp này mê hoặc!
Bên ngoài thành cung, khi dân chúng nhìn thấy Phượng Vu Dực và Giang Sở Nhi bay ở trên trời, cũng đều kêu lên, ở trong lửa khói sáng ngời, kích động và hoan hô!
Đứng ở trong khí cầu, Phượng Vu Dực và Giang Sở Nhi khẩn trương nắm tay của đối phương, đến khi hiểu rõ được, hai người cảm động đến ôm nhau thật chặt.
Phượng Tĩnh Xu để đèn lồng mà dân chúng thành Sở Ương cầm trên tay, ghép thành mấy chữ lớn: phụ thân sinh nhật vui vẻ!
Phượng Vu Dực xúc động nói: “Đây là thời khắc hạnh phúc trong cuộc đời này của ta!”
Sau đêm ấy, Phượng Tĩnh Xu hoàn toàn nổi danh trên đại lục Sở Ảnh.