Tĩnh Nữ Truyền

Chương 96: Q.1 - Chương 96: Chương 14(tiếp):




Lục Miểu lắc đầu, thản nhiên nói: “Mặc dù ta truyền thụ võ công cho Xu nhi, nhưng cũng không dạy cho nàng loại công phu này, đây là chính tự nàng suy nghĩ ra, ngay cả ta cũng thiếu chút nữa không địch lại.”

“Cái gì, là do Tĩnh Tĩnh tự nghĩ ra?” Vẻ mặt Long Ứng Tình kinh ngạc nhìn Lục Miểu, trái tim trong lòng đã sớm đập “thình thịch“.

“Đúng vậy!” Lục Miểu tự hào nói: “Là tự nàng sáng tạo ra, thật đúng là trò giỏi hơn thầy!”

Tự nghĩ ra. . . . . . Thì không phải là người khác dạy đúng không? Long Ứng Tình cảm giác bản thân càng lúc càng đến gần chân tướng đó,  người mình truy tìm nhiều năm dần dần kéo gần khoảng cách lại với mình, còn kém một lớp mỏng nữa, là có thể thấy được kết quả rồi. . . . . .

“Vậy chân nhân là thế ngoại cao nhân, nơi ẩn cư chắc hẳn cũng là thế ngoại tiên cảnh chứ?” Long Ứng Tình có chút cấp bách hỏi.

“Ha ha! Phật viết, không thể nói, không thể nói!” Lục Miểu nhìn vẻ cấp bách của Long Ứng Tình, đáy mắt lóe qua một chút tinh quang.

“A. . . . . . Chân nhân hiểu lầm, vãn bối không phải muốn thăm dò nơi ngài ẩn cư, chỉ là tò mò Tĩnh Tĩnh có bản lĩnh cao cường như vậy là luyện thành ở nơi nào mà thôi, ngài cũng biết, người học võ đều có thói hư tật xấu này.” Long Ứng Tình cho Lục Miểu một vẻ mặt “ngài biết mà“.

“Ha ha, nhưng mà cũng chỉ là một ngọn núi bình thường thôi. . . . . .” Lục Miểu bắt đầu đã ra động tác Thái Cực.

Long Ứng Tình thấy vừa rồi bản thân nóng lòng đã để Lục Miểu nổi lên lòng cảnh giác, tiếp tục hỏi vòng vèo nữa cũng không hỏi được gì, vì vậy cũng liền thu liễm lại, tránh lại gây ác cảm.

Phượng Vu Dực thản nhiên ở một bên nhìn Phượng Tĩnh Xu và Viêm Vũ Thụy bay tới bay lui, bên tai nghe cuộc đối thoại giữa Lục Miểu và Long Ứng Tình, trong lòng cũng có tính toán của mình. Nhìn bộ dạng Long Ứng Tình, hình như là có ý với Xu nhi, nếu Xu nhi cũng có ý đó, thì việc vui sắp thành, hai người kết hợp nhất định có thể xúc tiến mối quan hệ bang giao giữa Lộng Phong và Việt Sa quốc,  tin tưởng hoàng huynh cũng sẽ tán thành việc hôn sự này ? Chỉ là. . . . . . Hoàng thất Việt Sa quốc có thể sẽ không tiếp nhận quan niệm hôn nhân của Xu nhi . . . . . . Nếu Xu nhi không có ý gì với Long Ứng Tình, cũng dễ làm hơn nhiều. . . . . .

Ánh mắt Phượng Vu Dực chuyển tới trên người nam tử áo lam bên cạnh Lục Miểu, vị đó chính là đồ đệ Y Thánh đồ đệ chứ? Nghe nói đến phủ chữa bệnh cho một nữ nhân, ngược lại hôm nay hắn mới nhìn thấy người trẻ tuổi này, vừa thấy, thật đúng là không tệ, ừ, khí chất cũng tốt, nếu sánh đôi với Xu nhi, cũng là một đôi trai tài gái sắc, huống chi, hắn còn có một thân y thuật, đối với Xu nhi mà nói là quá tốt rồi, ừ, trong đám tướng công của Xu nhi còn thiếu một người có y thuật, nếu có vị truyền nhân của Y Thánh, sau này nếu bị sốt gió rét gì, cũng dễ dàng hơn, không cần dùng tiền. . . . . .

Kể từ khi đón nhận ý niệm tìm nhiều hôn phu cho nữ nhi, Phượng Vu Dực liền bắt đầu dùng ánh mắt lóe sáng quét nhìn những thanh niên tuấn tài xung quanh, tìm kiếm người có thể “gả” cho Phượng Tĩnh Xu, ai thế nào ra sao, còn đối với những người lần này đều vui không dứt.

Phượng Vu Dực dùng ánh mắt nhìn con rể xem xét Đệ Ngũ Long Quỳ, bộ càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, khiến Đệ Ngũ Long Quỳ không khỏi rét lạnh nửa ngày.

Nhìn hồi lâu, Phượng Vu Dực rốt cuộc dời tầm mắt đi chỗ khác, nhìn về phía nữ nhân đi cùng Đệ Ngũ Long Quỳ, vị thẩm ngốc đó. Đột nhiên, Phượng Vu Dực hơi nhíu mày, trong lòng thoáng qua vẻ nghi hoặc. Nữ nhân này. . . . . . sao lại quen vậy? Nhưng mà, trong ký ức của hắn, dường như chưa từng thấy qua nữ nhân này. . . . . . Kỳ lạ, rốt cuộc giống ai đây. . . . . .

Còn đang nghi hoặc, lối vào rừng trúc truyền đến giọng nói lanh lảnh của Tuân Thư, “Tỷ tỷ! Hóa ra tỷ ở nơi này! Thư nhi tìm tỷ vất vả lắm đó! Da.nlze.qu;ydo/nn Tỷ lại đang bay ở trên trời à?” Một bóng dáng màu đỏ từ lối vào chạy đi vào, sau lưng đi theo một bóng dáng màu xanh.

Nghe thấy giọng nói, hai người đang đấu đồng thời ngừng lại, phi thân tới đây.

“Thư nhi, cực khổ cho đệ!” Phượng Tĩnh Xu thở nhẹ nhéo mũi Tuân Thư cười nói.

Viêm Vũ Thụy đi theo phi thân tới thở gấp như trâu, từng giọt từng giọt mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, toàn thân càng thêm nhiệt huyết sôi trào, cặp mắt bắn ra tia sáng, gương mặt không thể tin. Không thể nào! Một tiểu nữ oa mười mấy tuổi lại để hắn dùng sức tám phần công lực cũng không thắng được, hơn nữa hắn thở mạnh lợi hại như vậy, nàng cũng chỉ là hơi rối loạn hơi thở! Viêm Vũ Thụy hắn chinh chiến cả đời, hào hùng vạn trượng, cho tới bây giờ liền khát vọng có thể đấu với cường giả, hiện tại thua trong tay tiểu nữ nhân này, khiến hắn nhất thời không thể tiếp nhận!

“Chúng ta lại tới một lần!” Vào lúc này, ngay cả nói chuyện hắn cũng quên dùng kính ngữ, vừa đi tới liền trực tiếp yêu cầu nói.

Nhưng Phượng Tĩnh Xu vốn không quan tâm hắn, cười yếu ớt lắc đầu, xoay người tiếp tục cười đùa với Tuân Thư.

“Oa! Công chúa, người rất lợi hại đó!” Lúc này, Tịch Thấm Nhụy tươi cười đứng lên, đi tới Phượng bên cạnh Tĩnh Xu, dùng ánh mắt mang theo khát vọng nhìn Phượng Tĩnh Xu nói: “Từ nhỏ Thấm Nhụy đã sùng bái hiệp nữ, đáng tiếc yêu cầu trong nhà nghiêm khắc, không cho Thấm Nhụy động võ dùng đao thương, khiến Thấm Nhụy rất tiếc nuối.”

Phượng Tĩnh Xu nhìn nữ tử trước mắt lộ ra phong độ trí thức, tuổi của nàng hẳn cũng lớn hơn mình hai ba tuổi nhỉ? Nhưng cũng bởi vì hai người sinh trưởng trong hoàn cảnh gia đình bất đồng mà tạo cho hai người tính cách khác nhau, ở trong xã hội phong kiến này, là nàng có vận khí tốt mới có thể rời nhà vạn dặm, du đãng giang hồ, tùy tính làm việc, còn tiểu thư khuê các như nàng, đừng nói tiêu dao giang hồ, ngay cả tứ hợp viện nho nhỏ kia, chỉ sợ cũng không thể bước chân ra ngoài. Nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi có chút thương tiếc nàng.

Từ trong mắt của nàng, Phượng Tĩnh Xu thấy được khát vọng thật sâu, nghĩ lại, chuyện này, chắc cũng không khó chứ?

Vì vậy cười nói: “Tịch tỷ tỷ lo gì không thể tập võ chứ? Chỗ của muội có một bộ công phu tự chế, đơn giản dễ học, đánh đấm cũng rất nho nhã, nếu tỷ tỷ cảm thấy hứng thú, muội liền dạy tỷ hai chiêu xem thế nào?”

Một tiếng “Tịch tỷ tỷ” , kéo gần khoảng cách giữa hai nữ nhân. Nghe thấy Phượng Tĩnh Xu muốn dạy công phu cho nàng, Tịch Thấm Nhụy sướng đến phát rồ,  vội vàng lôi kéo tay Phượng Tĩnh Xu luôn miệng nói: “Cảm thấy hứng thú, cảm thấy hứng thú! Muội muội tốt, muội nhanh dạy tỷ đi!” Cũng không ngại ngùng, trực tiếp kêu “muội muội” luôn.

“Được!” Phượng Tĩnh Xu đảo mắt, nhìn về phía Tuân Thư, ngoắc ngoắc tay với hắn, “Thư nhi, tới đây, tỷ tỷ dạy đệ đánh quyền!”

Lập tức, ba người đánh nhau ở trong rừng trúc.

“Ta dạy cho các người một bộ công phu tên là Thái Cực, có câu nói là ‘Vô Cực phân Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi phân Tam Tài, Tam Tài hiển Tứ Tượng, Tứ Tượng diễn bát quái’. . . . . .”

Vẻ mặt mọi người hứng thú nhìn ba người Phượng Tĩnh Xu, nghe khẩu quyết trong miệng Phượng Tĩnh Xu, đều cảm thấy bộ công phu này chầm rì rì, tuyệt không giống như võ công, nhưng mà, thấy Phượng Tĩnh Xu nói tỉ mỉ như vậy, sẽ ở trong đầu diễn luyện vài chiêu, lại càng ngày càng phát hiện bộ công phu này bác đại tinh thâm, không khỏi chuyên tâm nghe. Trong đó, Long Ứng Tình nghe nghiêm túc nhất, trong bụng cũng càng ngày càng kích động.

Qua nhiều năm như vậy, năm đó hắn và ca ca tu luyện theo bí tịch võ công mà Hoàng Vũ Tĩnh lưu lại, mặc dù hiệu quả không tệ, nhưng trong đó có vài chỗ vẫn không nghĩ ra, vì vậy cho tới bây giờ, võ công cũng không có tiến triển,  nhưng hôm nay nghe Phượng Tĩnh Xu giảng giải một phen, mặc dù là căn bản nhất, lại làm hắn có cảm giác hiểu ra, trong lòng càng cảm thấy, vị Phượng Trạch công chúa này, chính là Hoàng Vũ Tĩnh năm đó!

Nói nói, Phượng Tĩnh Xu đột nhiên nở nụ cười, nói với mọi người đang cảm thấy nghi ngờ: “Thật ra thì Thái Cực này vô cùng, vô cùng dễ hiểu, nói tới mấy phần đầu, chúng ta có thể tưởng tượng một cảnh tượng rất đơn giản, lại thú vị.” Nói xong, hai chân bước qua, giơ tay lên vừa niệm: “Một dưa hấu, cắt thành hai nửa, một nửa cho ngươi, một nửa cho ta ——” Đợi lúc nàng đọc xong, Tuân Thư đã cười ngã xuống đất rồi, mọi người cũng đều không nhịn cười nổi.

Lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên: “Xu nhi, các người đang làm gì vậy? Tới đây ăn điểm tâm đi.”

Chỉ thấy Giang Sở Nhi đi ở phía trước, bưng một bàn bánh ngọt, sau lưng là mấy nữ tỳ, một đường đi tới. Tất cả mọi người nhích lại gần ngồi xong, Giang Sở Nhi mang theo nụ cười nhẹ nhàng đặt mâm bánh ngọt trên tay trên bàn, nói: “Đây là phù dung túy hoa cao mà phòng bếp mới vừa làm —— a! ! !”

“Loảng xoảng ——!” Cái mâm lập tức từ rớt xuống từ trên tay Giang Sở Nhi.

“Sở Nhi! Sao vậy! ?” Phượng Vu Dực vội vàng đứng dậy ôm lấy Giang Sở mặt trắng bệch.

Chỉ thấy toàn thân Giang Sở Nhi lạnh cả người, run rẩy duỗi ngón tay ra chỉ nữ nhân ngồi đối diện——”Tình. . . . . . Tình tỷ tỷ. . . . . . !”

Phượng Vu Dực theo tay Giang Sở Nhi nhìn qua, trong đầu nhất thời cũng đã hiện lên một tia sáng —— hắn nhớ tới ra rồi,  hắn quả thật đã gặp qua nữ nhân kia, nàng chính là người làm mai cho hai người năm đó, sau lại trở thành hoàng hậu Hí Triều quốc—— Lục Tình La! (chợt có suy đoán rằng Phượng Duy Tĩnh là hoàng tử Hí Triều quốc!)

te]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.