Đây là một bộ sử ca bi tráng đáng khắc sâu của đại lục Sở Ảnh.
Tất cả mọi người sẽ không quên một ngày làm người ta rung động lòng người này—— bất luận là con dân Lộng Phong quốc đang ở trong tai họa, hay là dân chúng Hí Triều quốc sắp gặp phải tai nạn, hoặc là cả nước Việt Sa quốc bị tai họa đày đọa, còn có dân chúng Xuyên Vân quốc ẩn thân ở núi cao sau khi trải qua cuộc sống yên bình.
Giành giật từng giây, vô tình chống cự.
Một ngày một đêm, không có một người ngừng nghỉ ngơi, mười lăm vạn đại quân, không biết mệt mỏi mà qua lại giữa nơi đóng quân ở chân núi và con đê lớn ở sườn núi, trên vai là từng bao cát nặng nề, dưới chân là vũng bùn đầy nước.
Áo cứu sinh màu cam dính màu đỏ tươi, đó là dấu vết sau khi trải qua vô số lần bao cát ma sát trên bả vai. Nước mưa lạnh như băng rơi xuống, di@en*dyan(lee^qu.donnn) rồi lại không phân biệt rõ, rốt cuộc là nước mưa hay mồ hôi.
Bầu trời thỉnh thoảng kèm theo tiếng sấm đùng đoàng, tia chớp màu tím cũng không ngừng mà từ trong mây đen lộ ra tia sáng bén nhọn, khắp nơi uy hiếp từng sinh mạng vô hạn nhỏ bé trên con đê lớn kia.
“Rào! Rào!” Không chỉ có tiếng sấm, bên tai còn rào rào tiếng sóng.
Trong sự âm u đen tối, lộ ra lá cờ đón gió lay động phất phới đặc biệt bắt mắt. Gió rét vù vù, cờ vẫy điên cuồng, đứng thẳng trong mưa gió, hình như đang đấu tranh không chỉ là cờ, mà là mọi người đang gào thét hưởng ứng theo.
“Tu tu ——” Kèn chỉ huy không biết vang lên bao nhiêu lần, trong cơn mưa to gió lớn này, trong tiếng sấm sét đùng đoàng mặc dù lộ vẻ vô lực, nhưng lại tồn sự kiên nghị.
“Xông lên ——” Từng tiếng hô hào kích động dâng lên, con người tiến hành chống lại tự nhiên kịch liệt, tuy không thể kháng cự, lại vẫn ngoan cường giữ vững.
Không phải tự cao tự đại, cũng không cuồng vọng tự cho rằng người sẽ thắng trời, chỉ là bởi vì bọn họ không thua nổi. Mười lăm vạn người, trên lưng mang đến sự sống còn của muôn dân thiên hạ, nếu như ở chỗ này, bọn họ không đánh mà lui, như vậy ở hậu phương, lại có ai có thể ngăn lại tai họa vì các hương thân phụ lão đây?
“Ào ——ào ——” Sóng lớn từng đợt từng đợt đánh tới, mãnh liệt ập vào đê Mịch La, sau đó lại bị lực lượng mạnh hơn kéo lùi, để lại trên tường đê từng vệt trắng, một đợt sóng biển lại cuộn lớn hơn hung hăng ào về phía đê lớn. . . . . .
“Hắc Linh Lung! Bây giờ mực nước là bao nhiêu! ?” Trong mưa gió, Phượng Tĩnh Xu híp mắt lớn tiếng kêu.
“Chủ nhân! Mực nước đã ra ngoài cảnh giới 1. 2 mét!” Trong đầu giọng nói của Hắc Linh Lung rõ ràng vang lên.
“Tiếp tục chú ý!” Khẽ cắn răng, Phượng Tĩnh Xu mang theo Tịch Thấm Nhụy, trên vai bao cát khiêng nặng nề, xuyên qua ở trong đám người, ra sức chạy lên .
Nếu như không phải là tình hình nghiêm trọng, Phượng Tĩnh Xu gần như sẽ tán thưởng người phía sau. Trong ngày thường nhìn là một tiểu thư khuê các xinh xắn yếu ớt, thật giống như vai không thể gánh tay không thể xách, nhưng lại ngoài dự đoán nâng bốn bao cát.
Loại bao cát này, là bao cát chuyên dụng chống lũ, một bao bốn trăm gram, nhưng một khi ngâm mình ở trong nước ba đến năm phút sẽ lập tức nở trở thành bao cát 15 kg, bởi vì trọng lượng nhẹ, dễ dàng cho vận chuyển số lượng lớn, tiết kiệm nhân lực, có thể có hiệu quả nhanh chóng đề cao công trình cứu tế, vì vậy ở trong xã hội hiện đại vận dụng rộng khắp.
Nhưng giờ phút này, cho dù là 400 gram, nhưng cũng khiến người không chịu nổi sức nặng. Vừa bắt đầu khi nhấc bao cát, bởi vì cảm thấy nó rất nhẹ, mọi người sẽ vác mấy túi, nhưng từ chân đê, đâu chỉ ba đến năm phút, hơn nữa dọc theo đường đi nước mưa rơi không ngừng, vì vậy từ 400 gram biến thành 15 kg. Bốn bao cát nở ra, Dieenndkdan/leeequhydonnn khiến Tịch Thấm Nhụy cũng nóng lòng cứu tế chịu nhiều đau khổ, cuối cùng vẫn là Phượng Tĩnh Xu dời hai bao cát qua cho binh lính, còn mình lại giúp nàng khiêng một bao, mới khiến nàng thở ra một hơi. Có điều mặc dù lần đầu tiên không biết chuyện bị thua thiệt, Tịch Thấm Nhụy cũng không lùi bước, ngược lại học được kinh nghiệm và dạy dỗ, mỗi lần chỉ gánh hai túi, bước nhanh hơn đi theo sau lưng Phượng Tĩnh Xu, chỉ khiêng bao cát đến giữa đường, sau đó đổi lại để binh lính đi, như vậy thì có thể tiết kiệm nhiều sức lực mang bao cát.
Phát ra tiếng soạt soạt trong mưa to, hai bóng dáng mỏng manh kiên cường ở trong nơi này càng lộ ra vẻ phong tình, làm cho người ta không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa —— thì ra là nữ nhân cũng có thể kiên nghị như thế!
Vào giờ phút này, trừ tiếng kèn chỉ huy, mọi người đã không rảnh bận tâm gì đến thân phận tôn ti, cái gì mà nam nữ khác biệt, lòng của mọi người đều tập hợp lại, đều có một mục tiêu —— bảo vệ đê lớn!
Trong làn nước mơ hồ xẹt qua mấy bóng dáng, Phượng Tĩnh Xu ngừng bước chân xông lên phía trên, khiến Tịch Thấm Nhụy ở sau lưng ứng phó không kịp, đụng vào.
“Công chúa, sao vậy?” Im lặng, Tịch Thấm Nhụy nghi ngờ mà hỏi.
Không đợi Phượng Tĩnh Xu trả lời, sau một khắc mấy bóng dáng xông tới đã trả lời vấn đề của nàng.
“Tĩnh nhi!”
“Tiểu Tĩnh!”
Sáu bảy nam nhân đồng loạt xông lên, ba chân bốn cẳng lấy bao cát trên người Phượng Tĩnh Xu xuống, sau đó vội vã cuống cuồng tra xét trên dưới, chỉ sợ nàng bị một chút tổn thương.
“Biểu. . . . . .” Thấy bóng người màu vàng kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Thấm Nhụy bị nước mưa xối ướt đẫm lập tức sáng lên, nhưng tiếng gọi vừa tới bên môi lại bởi vì một khắc kế tiếp Kim Bích Đạc khẩn trương mà cứng rắn nuốt xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn vẻ mặt biểu ca lo lắng dồn tất cả sự chú ý vào trên người công chúa, mà chỗ nàng vốn đứng, cũng bị mấy nam nhân xông tới đẩy ra phía sau, cô độc nhìn Phượng Tĩnh Xu phía trước nhận hết sự chú ý và yêu thương.
“Mọi người đi đâu thế? Làm sao chạy đến nơi này rồi?” Phượng Tĩnh Xu vốn không nhận tình của mấy nam nhân, chỉ hỏi thăm bọn họ.
“Vừa rồi chúng ta mới giúp một tay vác bao cát ở phía trên, nhưng Ảnh trở về doanh trại một chuyến, lại không thấy bóng dáng nàng đâu, sợ nàng đã xảy ra chuyện gì, vì vậy đều trở lại tìm nàng.” Đưa hai tay ra tốn công vô ích che ở trên trán Phượng Tĩnh Xu, muốn thay nàng che chắn gió mưa, Phượng Duy Tĩnh không để ý bản thân nhếch nhác, đơn giản trả lời vấn đề của Phượng Tĩnh Xu.
“Vậy bây giờ. . . . . .” Phượng Tĩnh Xu vừa muốn bảo các nam nhân trở về tiếp tục vác bao cát, trong đầu đột nhiên vang lên một hồi tiếng cảnh báo bén nhọn mà dồn dập.
“Chủ nhân! Chủ nhân! Mực nước đột nhiên tăng lên, đã vượt qua cảnh giới 1. 8 mét. . . . . . 1. 85 mét! Mực nước vẫn còn nhanh chóng tăng lên! Dinendian.lơqid]on Chủ nhân xin lập tức rút lui! Lập tức rút lui!” Tin báo động này, không phải Hắc Linh Lung phát ra, mà là Hồng Linh Lung có cấp bậc cao nhất trong Thấm Xu Văn đưa ra. Dĩ nhiên Phượng Tĩnh Xu biết nếu là do Hồng Linh Lung đưa ra cảnh báo, chuyện đã cấp bách tới trình độ nào, sắc mặt chợt biến.
“Tĩnh Tĩnh! Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Thấy sắc mặt Phượng Tĩnh Xu không đúng, Hoa Ngọc Dung vội vàng lên tiếng hỏi.
Tiếng của Hoa Ngọc Dung kéo thần trí Phượng Tĩnh Xu về, nàng nhìn các nam nhân bên cạnh, trong mắt lóe lên một chút do dự, giãy giụa, rốt cuộc cuối cùng vẫn cắn răng, hung hăng ra lệnh: “Hắc Linh Lung! Lục Linh Lung! Hộ tống mấy vị chủ tử xuống núi đến chỗ an toàn!”
Các nam nhân vừa nghe đến thấy lời của Phượng Tĩnh Xu, đầu tiên là không rõ chân tướng, tiếp đó mặt liền biến sắc, vừa muốn lên tiếng phản bác, lại lập tức bị Hắc Linh Lung đánh ngất, chỉ còn lại Phượng Hoàng vẫn đứng thẳng.
“Thư. . . . . . Phượng Hoàng! Ngươi đứng đó làm gì?” Phượng Tĩnh Xu tức giận kêu lên. Sau khi biết thân phận của hắn, giờ phút này nàng không có gì lạ việc hắn có thể đứng yên đó, chỉ là hiện tại chuyện quá khẩn cấp, hắn không thể dính vào.
Phượng Hoàng nhếch miệng mỉm cười, cũng không vì Phượng Tĩnh Xu tức giận mà cảm thấy sợ hãi , “Tĩnh Xu, mấy người bọn họ đều là người quyền cao chức trọng, là thanh niên tuấn tài mà quốc gia không thể thiếu, nàng không phải chịu được việc bọn họ tuổi còn trẻ đã bỏ mạng ở chỗ này ngược lại về tình còn cs thể thá thứ, nhưng mà ta lại khác bọn họ, trong đầu ta có trí nhớ của Thư nhi, biết mình chỉ là đứa ngốc cái gì cũng sai, trên thế giới này trừ nàng và cha mẹ của ta sẽ quan tâm ta ra, không có ai sẽ chú ý đến sự tồn tại của ta. Huống chi, một kẻ nngốc, sẽ không có tài cán làm người sợ hãi than, cũng không có tâm trí mạnh mẽ triển khai kế hoạch lớn, kẻ ngốc chỉ biết cách toàn tâm toàn ý muốn cùng ở bên người thân, cho nên, ta sẽ không rời khỏi nàng.” Thấy Phượng Tĩnh Xu muốn nói chuyện, Phượng Hoàng lại ngắt lời: “Ta hiểu biết rõ hiện tại khẳng định rất nguy hiểm, nếu không sẽ không không để ý chúng ta phản đối mạnh mẽ đưa chúng ta đi, nhưng nàng cũng biết, ta khác bọn họ, ta. . . . . . có năng lực tự bảo vệ mình. Cho nên, “ Giọng Phượng Hoàng thấp dần, tràn đầy sự khẩn cầu, “Xin nàng để cho ta đi, để cho ta ở bên cạnh nàng trợ giúp nàng.”
Phượng Tĩnh Xu nhìn Phượng Hoàng, không nói nên lời, quay đầu lại nói với Tịch Thấm Nhụy đang sững sờ sau lưng nàng: “Thấm Nhụy, ngươi đi theo đám bọn họ đi.”
Tịch Thấm Nhụy bắt được Phượng Tĩnh Xu, “Không! Ta không thể rời khỏi người! Ta biết rõ hiện tại rất nguy hiểm, nhưng mà ta lại muốn ở bên cạnh người, nếu không nếu như người xảy ra chuyện gì, ta sẽ không có cách nào giao phó với biểu ca!”
Phượng Tĩnh Xu cau mày, “Ngươi phải đi, ta không sao.”
“Ta. . . . . .” Tịch Thấm Nhụy còn muốn nói cái gì, nhưng khi nhìn đến thấy sắc mặt Phượng Tĩnh Xu đã thay đổi, vì vậy lập tức nuốt lời đến bên khóe miệng xuống, da.nlze.qu;ydo/nn ngược lại nói: “Vậy, vậy cũng tốt, chẳng qua ta không cần bọn họ dẫn theo, ta đi theo sau bọn họ là được rồi.” Nói xong, vẻ mặt còn sợ hãi nhìn về phía Hắc Linh Lung.
Phượng Tĩnh Xu thấy nàng đã thay đổi tâm ý, thời gian cấp bách, nên cũng không ép buộc nàng, vì vậy nói: “Vậy cũng được, ngươi phải theo sát bọn họ, bọn họ sẽ dẫn ngươi rời đi an toàn.”
Tịch Thấm Nhụy gật đầu như giã tỏi, “Được, được! Nhưng người bảo chúng nó đi xa một chút có được không, ta nhất định sẽ đi theo ở đằng sau.”
Phượng Tĩnh Xu gật đầu, “Được rồi!” Sau đó ngẩng đầu nói với Hắc Linh Lung ôm sáu nam nhân nói: “Mang theo bọn hắn đến nơi an toàn, bảo vệ tốt cho bọn họ!” Tiếng nói vừa dứt, sáu Tử Linh Lung mờ ảo đứng thẳng ở bên cạnh sáu nam nhân.
Phượng Tĩnh Xu yên lòng phất tay, “Đi đi!”
Xoay người, không tiếp tục nhìn về phía người rời đi.
Thật xin lỗi! Xin tha thứ cho sự ích kỷ của ta. Đã nói muốn kề vai chiến đấu hăng hái, nhưng mà ta lại vẫn không bỏ được các ngươi bị tổn thương. Coi như ở trước mặt ta chính là mười lăm vạn sinh mệnh, nhưng mà ở trong lòng ta, các ngươi vẫn quan trọng nhất, đây là lòng riêng của ta. . . . . .
Cho nên, rời đi đi! Chỉ có các ngươi bình yên vô sự, ta mới có thể dùng hết toàn lực. . . . . .
Chín bóng dáng, đứng ở giữa sườn núi, người lên người xuống, quay lưng mà đi, quả quyết tách ra.
Đưa lưng về phía nhau không nhìn thấy, hai bên mỗi lúc càng xa dần, bóng dáng mỏng manh nhắm mắt theo đuôi, đột nhiên quay người sang, lặng lẽ đi theo phía sau hai người. . . . . .
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
“Chủ nhân! Mực nước đã vượt qua mức báo động 2 mét rồi ! Không tới hai phút, sẽ có nguy hiểm vỡ đê!” Trong đầu lần nữa vang lên giọng của Hắc Linh Lung.
Vỡ đê. . . . . . Vỡ đê. . . . . . Vỡ đê! ! !
Phượng Tĩnh Xu có một chút sợ sệt trong nháy mắt, đầu óc trống rỗng, thứ gì cũng không có, chỉ có hai chữ này không ngừng lặp lại, lặp lại, lặp lại. . . . . .
“Tĩnh Xu! Nàng làm sao vậy?” Gần như lập tức, Phượng Hoàng đã nhận ra Phượng Tĩnh Xu khác thường, lo lắng hỏi.
Phượng Tĩnh Xu ngơ ngác nhìn hướng Phượng Hoàng, trong miệng lẩm bẩm nói: “Không, không thể vỡ. . . . . . không thể. . . . . .”
“Tĩnh Xu?” Phượng Hoàng đang khó hiểu, Phượng Tĩnh Xu đột nhiên nổi điên liều mạng vác bao cát lên, trong miệng kêu to: dieendaanleequuydonn “Mau! Mau mang bao cát! Bảo vệ đê lớn!”
Phượng Hoàng bị tiếng kêu to của Phượng Tĩnh Xu làm kinh ngạc, ngay lúc sững sờ nàng đã vác hai bao cát lên đê Mịch La.
“Tĩnh Xu!” Phượng Hoàng tỉnh hồn lại quát to một tiếng, lập tức phi thân chạy về phía Phượng Tĩnh Xu.
Chỉ thấy bóng dáng chạy gấp đi tới đê, lại như bị sét đánh ngưng lại.
Thấy thế trong lòng Phượng Hoàng càng vội, không chút nghĩ ngợi vận dụng tiên thuật bay tới chỗ Phượng Tĩnh Xu đứng. May mà hiện tại cục diện hỗn loạn, người người đều bận rộn vác bao cát chặn nước lũ, nếu không, hành động này của Phượng Hoàng sợ rằng sẽ khiến cục diện càng sóng to gió lớn.
“Tĩnh Xu! Nàng không sao chớ? Nàng . . . . .” Thấy Phượng Tĩnh Xu không sao, trong lòng Phượng Hoàng thở một hơi, đồng thời ánh mắt theo hướng Phượng Tĩnh Xu nhìn lại, lại bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ nói không ra lời.
Nước, nước!
Phóng tầm mắt nhìn tới, trước mắt không có sơn cốc, không có rừng cây, cảnh tượng hai ngày trước mới xem xét lại trong chốc lát đột nhiên thay đổi, cuồn cuộn nước sông, tất cả đều bị san bằng, giờ phút này khí thế rào rạt tiến tới gần. Trong tầm mắt bao la là một vùng nước lũ ngập trời, kèm theo từng đợt tiếng gào thét!
“Ầm!” Một cơn sóng lớn vọt tới, đê Mịch La đã yếu kém không chịu nổi đợt sóng lên cao mười mấy mét!
“Tĩnh Xu!” Dưới chân giày vải truyền đến một luồng sóng lạnh lẽo, Phượng Hoàng lập tức kéo chặt cánh tay Phượng Tĩnh Xu, “Chúng ta mau rời khỏi nơi này, nơi này không an toàn rồi!”
Lời nói của Phượng Hoàng thức tỉnh Phượng Tĩnh Xu, nàng dùng sức giãy giụa, hét lớn: “Ta không thể đi! Ta không thể không quan tâm dân chúng và thành trì ở dưới!”
Bên tai, vẫn truyền đến từng hồi tiếng gào thét, đó là mười lăm vạn tướng sĩ đánh cược tính mạng la lên, mà nàng làm sao có thể vào lúc này mà bỏ bọn họ lại! Die nd da nl e q uu ydo n Là nàng dẫn bọn họ tới chỗ này, mà bọn họ cũng không thể bỏ chức trách của mình, cho nên điều duy nhất có thể làm, chính là dùng hết sức lực của mình!
“Các chiến sĩ! Khiêng bao cát của mọi người lên, chúng ta phải cố gắng lớn nhất để bảo vệ nhà của chúng ta!” Phượng Tĩnh Xu dùng nội lực, truyền âm tới trong tai của mỗi người, tiếp đó, dưới sự lơ là của Phượng Hoàng, dứt khoát khiêng túi lên, “ùm” một tiếng, tung người nhảy xuống đê Mịch La!
@ Lời editor: bi kịch chính thức bắt đầu!