Miếu Nguyệt Lão ở dốc Tình Nhân không biết có bao nhiêu năm lịch sử, góc tường mái hiên cũng lây dính những khói bụi từ những cây nhang của các thiện nam tín nữ, vô luận đổi mới bao nhiêu lần đều sẽ để lại những dấu vết loang lổ. Chỉ là dấu vết như vậy chẳng những không làm người ta ghét bỏ, ngược lại hấp dẫn càng nhiều những thiếu nữ hoài xuân tới chiêm ngưỡng, hi vọng Nguyệt Lão có thể cho mình một hôn nhân mỹ mãn. Mà những người có tình cầu được nhân duyên kết thành phu thê ở miếu Nguyệt Lão cũng sẽ quay lại bỏ tiền xuất lực, sửa chữa miếu Nguyệt Lão, để không bị năm tháng bào mòn, chỉ mong chờ Nguyệt Lão có thể phù hộ cuộc sống của bọn họ tốt đẹp.
Khi đám người Phượng Tĩnh Xu đi tới miếu Nguyệt Lão, sắc trời đã chập tối, ánh lửa đỏ trời chiều chiếu xuống, làm nổi bật những dải lụa đỏ trong miếu càng trở nên đỏ thẫm, khí lành khắp trời, giống như Nguyệt Lão đang ở cuối chân trời cười ha hả nhìn nam nữ dưới trần gian, như đang nói cho những người lạc lõng trong tình cảm: nhân duyên đến, trốn cũng chạy trốn không hết; nhân duyên chưa tới, cưỡng cầu cũng không được.
Ban đêm, người tới thắp hương đều từ từ rời đi, chỉ còn lại ít ỏi mấy người, còn có mấy người phụ trách quét dọn trong miếu. Gió đêm thổi tới, lay động những chiếc khóa nhân duyên vàng rực trước miếu, phát ra tiếng đinh đinh đang đang, khiến nơi này nóng bức lại thêm chút lạnh lẽo.
Bởi vì không muốn dẫn tới sự chú ý quá lớn, mấy người chọn một con đường tương đối vắng tiến vào miếu Nguyệt Lão, dọc đường từ từ quan sát, nhàn nhã tự đắc, giống như đang tản bộ trong nhà mình vậy. Cho đến nửa mặt trời chui vào chân trời, tám người mới bước vào trong chính điện không người.
Ngay phía trước là một pho tượng Nguyệt Lão, râu trắng như tuyết, hàng mi cong cong nét mày thật to toét ra nụ cười có thể còn hơn phật Di Lặc, một tay cầm một quyển sách nhân duyên, một tay cầm bút chu sa, dường như phác hoạ người hữu duyên tiếp theo, trên ngón trỏ bàn tay cầm sách còn quấn sợi tơ lụa đỏ, sợi tơ lụa rủ xuống đến ống tay áo của Nguyệt Lão, miệng ống tay áo còn lộ ra một nùi dây tơ hồng, chính là tơ hồng mà Nguyệt Lão dùng để buộc người có nhân duyên lji, để hai người hiểu nhau yêu nhau.
Mấy người vừa tiến đến chuyển sang nhìn Nguyệt Lão, vẻ mặt khác biệt. Có mong đợi, có tôn kính, có quan sát, cũng có khinh thường. Hễ các kiểu là cầu chúc, tôn kính, có điều cầu Nguyệt Lão, hi vọng hắn có thể thực hiện nguyện vọng của mình, mà kiểu khác là Phượng Tĩnh Xu —— vẻ châm biếm trong mắt.
Nguyệt Lão, Nguyệt Lão, người đời đều cho rằng Nguyệt Lão chính là một lão đầu mặt múi hiền lành, ai biết trên trời một ngày nhân gian mấy năm, nhân gian thay đổi mấy hồi, ai nói Thiên giới sẽ bảo thủ không chịu thay đổi? Nhớ ngày đó khi nàng bị ngọc trụy Tỳ Hưu đưa lên Thiên Đình những thần tiên trên trời kia lại còn đang đọc tiểu thuyết xuyên không trên Internet, có thể thấy được không chỉ thịnh hành ở nhân gian, Thiên giới cũng sẽ thịnh hành phát triển theo. Mà Nguyệt Lão, mặc dù không tính là người theo phong trào, nhưng mà đối với việc thịnh hành cũng rất cố chấp, vì vậy Phượng Tĩnh Xu nhìn thấy Nguyệt Lão cũng không phải là tòa miếu Nguyệt Lão trong hình tượng —— có lẽ hắn đã từng có hình dáng này, nhưng mà đến bây giờ biến thành một soái ca không hơn không kém —— hắn từ bỏ hình tượng lão đầu trong quá khứ của mình, lắc mình một cái, biến thành một nam nhân trẻ tuổi hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ăn mặc cũng đi theo thịnh hành ở hiện đại. Sách nhân duyên? Bút chu sa? Tơ hồng? Hứ! Cũ rích hết rồi, hiện tại người ta cũng đổi thành PDA (thiết bị kĩ thuật số hỗ trợ cá nhân, viết tắt của Personal Digital Assistant), chỉ cần ở trên bàn phím gõ mấy cái, kích con chuột, đoạn nhân duyên này đã được tiến hành rồi!
Lúc này đối mặt với Nguyệt Lão, trong lòng Phượng Tĩnh Xu quả thật có chút giễu cợt.
Trong miếu có duy nhất một gian hàng giải xăm, giờ phút này người tóc trắng mày râu giải xăm đang thu thập đồ đạc tính về nhà, cảm thấy có người đến, đầu hắn cũng không ngẩng lên nói: “Vị thí chủ này, bây giờ đã dẹp quầy, ngài muốn giải xăm xin ngày mai hãy tới.”
“Chúng ta không giải xăm, chỉ là tới xem một chút.” Thấy không ai quan tâm tới giải xăm, Lục Tình La không thể làm gì khác hơn là dịu dàng mở miệng hồi đáp.
Không giải xăm!?
Người nọ dừng tay lại, tò mò ngẩng đầu lên. Người đi tới miếu Nguyệt Lão không có ai không xin xăm giải xăm, thế nào chuyện này. . . . . .
Cặp mắt nghi ngờ khi vừa chạm tới người trước mắt, người giải xăm lập tức chấn động toàn thân, trong mắt cũng không thể tưởng tượng nổi.
Người trước mắt nam thanh nữ tú, dựa trên gương mặt đều biết những người này đều là nhân trung long phượng, những người như thế nên nói số đào hoa rất vượng, nhưng. . . . . .
Người giải xăm lại quan sát cẩn thận một lần nữa, xác định quan sát của mình không sai, vì vậy đi lên trước, đứng đối diện Nguyệt Lão ở trước mặt mấy người nói: “Tiểu nhân vừa rồi vô lễ, kính xin mấy vị tha lỗi.”
Phượng Tĩnh Xu cười nhạt một tiếng, xoay người nói: “Đại sư không cần đa lễ, mỗi ngày ngươi ở chỗ này giải xăm cho nam nữ thế gian, có thể nói là công đức vô lượng, mà chúng ta chỉ là khách hành hương, tới bái Nguyệt Lão, thế nào hiện nay ngươi lại tự xưng tiểu nhân? Huống chi ta với ngươi không kết ân oán, tại sao lại nói thứ lỗi?” Cẩn thận nói một hồi, vừa khiến vị lão nhân lớn tuổi trước mặt này lấy được tôn kính, lại che giấu thân phận của mình.
Chỉ là Phượng Tĩnh Xu không biết, chỉ bằng khí thế của đám người bọn họ, phải nói bọn họ thật sự là phàm phu tục tử, cho dù là ai cũng sẽ không tin tưởng. Vì vậy lão nhân vẫn có thái độ cung kính với mấy người, không chút nào bởi vì đôi câu nịnh nọt của Phượng Tĩnh Xu đã quên hết tất cả.
“Mấy vị không có ý định giải một quẻ sao?” Lão nhân hỏi.
Trong mấy người có người lộ ra vẻ nhao nhao muốn thử, nhưng Phượng Tĩnh Xu không lên tiếng, cũng không bảo người ta nói, cho dù trong lòng người ở đây gấp đến độ muốn chết lại cũng không có mở miệng.
Thấy không ai mở miệng, lão nhân lại khuyên nhủ: “Các vị thí chủ, chắc hẳn các ngươi cũng đã nghe nói qua, miếu Nguyệt Lão ở dốc Tình Nhân rất linh nghiệm, nếu mấy vị muốn đạt được nhân duyên mỹ mãn, cũng có thể nói với Nguyệt Lão, nếu chư vị muốn biết nhân duyên của mình hoặc mưu cầu nhân duyên, cũng có thể rút một quẻ nhân duyên, lão hủ tất nhiên tận lực giải xăm cho mấy vị.”
Lão nhân nói một hồi động đến lòng của mọi người, chỉ thấy Tuân Thư duỗi tay nhỏ bé ra, nhẹ nhàng lắc lắc ống tay áo của Phượng Tĩnh Xu, trong mắt cũng là ý hỏi, Phượng Tĩnh Xu nhìn những người khác, trong mắt cũng không che giấu được tia sáng, vì vậy cũng gật đầu đồng ý.
Mấy người trước sau bái Nguyệt Lão, chỉ có Phượng Tĩnh Xu đưa hai tay sau lưng, đi qua một bên. Nàng còn cần phải lạy sao? Trước khi đến cũng đã giải quyết hết nhân duyên của bản thân rồi! Chỉ là không biết người bên cạnh có mấy tên được Nguyệt Lão giữ lại trên PDA, có điều nàng nghĩ, nếu Nguyệt Lão đủ thông minh, coi như không có, nhất định cũng do hắn trước đó “quên” đánh lên, sau đó lại nhất định sẽ “bổ sung” trở về.
Sau khi mấy người lạy Nguyệt Lão xong, không ngừng tiến tới lấy quẻ nhân duyên, sau đó lấy giải nghĩa khó hiểu của quẻ của chính mình giao cho lão nhân gia, ngay cả Phượng Tĩnh Xu cũng bị Tuân Thư lôi kéo lấy một quẻ.
Đầu tiên là Tĩnh Ảnh, chỉ thấy hắn trầm mặc giao quẻ trong tay cho lão nhân, lão nhân nhận lấy, sau khi xem xong cẩn thận ngẩng đầu lên nói với Tĩnh Ảnh: “Nhân duyên của vị thí chủ này đã sớm định ra, hiện tại sợ là đã lưỡng tình tương duyệt rồi? Chỉ cần ngươi kiên nhẫn, sẽ đi tới cuối cùng.”
Tĩnh Ảnh nghe vậy vẻ mặt vừa động, thận trọng gật đầu với lão nhân, chân thành nói: “Cám ơn.” Nói xong xoay người đi về phía sau lưng Phượng Tĩnh Xu. Phượng Tĩnh Xu đưa tay sau lưng, nắm lấy bàn tay ấm áp của Tĩnh Ảnh.
Sau Tĩnh Ảnh, Hoa Ngọc Dung cũng đưa quẻ của mình tới.
Lão nhân cũng nhìn kỹ một chút, sau đó nói: “Vị công tử này mặt hiện hoa đào, chắc hẳn trước kia là vị tài tử phong lưu, có điều hôm nay hoa đào tướng đã ở đây, xác thực đã không còn tràn lan hoa đào nữa, xem ra đã gặp được cao nhân, khóa chặt số đào hoa lại. Nếu công tử luôn luôn tiếp xucscvs người này, sau này tất nhiên sẽ không còn số đào hoa yến oanh tới nữa, có điều công tử có thể cùng với người này mở ra một cây hoa đào khác, dĩ nhiên, nếu công tử không muốn mất rừng đào thiên kiều bá mị, cũng có thể rời khỏi người này, như thế rừng đào tự sẽ trở về.”
Hoa Ngọc Dung nghe nói như thế, ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Phượng Tĩnh Xu, nụ cười mang theo mấy phần hài lòng, nói: “Đa tạ sư phụ đã giải xăm, Hoa mỗ biết nên làm sao.”
Sau Hoa Ngọc Dung, là Văn Nhân Tĩnh Phong, chỉ thấy hắn từ từ đưa quẻ trong tay r, vẻ mặt khẩn trương.
“Công tử, quẻ này của ngươi cho thấy, nhân duyên bình thường, vốn không có gì nhấp nhô. Nhưng đoạn sau lại có chuyển biến tốt, ý nghĩa ngươi còn có cơ hội, nếu như ngươi có thể nắm chặt cơ hội thật tốt, nhân duyên ngàn năm chưa chắc là mộng!” Lão nhân cười ha hả vuốt vuốt râu.
Không phải là mộng!? Văn Nhân Tĩnh Phong ngừng lại, trong lòng trào dâng niềm vui sướng.
Đợi sau khi Văn Nhân Tĩnh Phong đi tới một bên, Phượng Duy Tĩnh cũng mỉm cười đưa quẻ.
Lão nhân tiếp nhận và xem xét, nói với Phượng Duy Tĩnh: “Nhân duyên của công tử đã sớm định, một đường vừng vàng, vốn nên nói không có vấn đề gì, nhưng đoạn sau quẻ lại biểu thị sắp tới công tử sẽ gặp phải một chút khó khăn, di@en*dyan(lee^qu.donnn) khó khăn này còn có thể ảnh hưởng đến nhân duyên của ngươi, đến lúc đó nếu công tử vượt qua được khó khăn này, như vậy sau này sẽ rất mỹ mãn, nếu như không vượt qua, như vậy công tử cũng sẽ không tổn thất gì, vẫn sẽ phú quý cả đời, có điều đáng tiếc nhân duyên sẽ không tốt đẹp như thế nữa.”
Nụ cười Phượng Duy Tĩnh trên mặt cứng đờ, có chút nghi ngờ. Khó khăn? Còn có thể nguy hiểm đến tình cảm giữa hắn và Tĩnh nhi!? Hắn cho là chuyện giữa hai người hắn và Tĩnh nhi đã sớm là đinh trên tấm thớt —— đóng chặc không chạy thoát được, làm sao sẽ. . . . . .
Còn đang nghi hoặc, một tay đã được một bàn tay ấm áp nắm lấy, để hắn phục hồi tinh thần lại. Quay đầu phát hiện là Phượng Tĩnh Xu cười không ngớt, lòng Phượng Duy Tĩnh cũng nhẹ ra. Bất kể hắn gặp phải trở ngại gì, chỉ cần hắn giữ vững ý nghĩ của mình, tất cả đều sẽ khá hơn, dù sao mục tiêu của hắn cho tới bây giờ đều rất rõ ràng không phải sao?
Phượng Duy Tĩnh đa tạ lão nhân rồi lui sang một bên, để vị trí lại cho Lục Tình La.
Nhịp tim Lục Tình La hơi gấp, tiến lên đưa quẻ.
Sau khi lão nhân xem xong mỉm cười nói: “Vị cô nương này (giờ phút này Lục Tình La ăn mặc khi chưa lập gia đình), đoạn nhân duyên sắp được nối lại, lão hủ chúc mừng!”
“A!?” Lục Tình La lấy làm kinh hãi, nối lại nhân duyên? Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ trước kia nàng đã trải qua một đoạn nhân duyên sao?
Dạt sang một bên suy tư, lại nhường chỗ cho Phượng Hàm Tiếu.
Phượng Hàm Tiếu hít sâu một hơi, nâng bước chân đi tới trước mặt lão nhân.
Nhận lấy quẻ, sau khi xem xong lão nhân khẽ lắc đầu nói với Phượng Hàm Tiếu: “Thẻ tre này xem ra cũng không tốt, nhân duyên của công tử sợ sẽ bị người bên cạnh ngăn cản, từ trên quẻ cho thấy, công tử tốt nhất vẫn nên lựa chọn đối tượng khác cho thỏa đáng.”
Phượng Hàm Tiếu ngừng lại, thất vọng nhắm hai mắt, chậm rãi hỏi: “Chẳng lẽ cũng không có biện pháp khác sao?”
“Chuyện này. . . . . .” Lão nhân khó khăn nói: “Chuyện này trọng đại, sợ rằng không dễ, coi như có thể xoay chuyển càn khôn, cái giá công tử phải bỏ ra chỉ sợ cũng tương đối lớn, huống chi lão hủ cũng không biết cách cụ thể. . . . . .”
Phượng Hàm Tiếu đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết, “Ta sẽ tìm được cách, mặc kệ bỏ ra cái giá gì!”
Đang nói, Tuân Thư chạy ra, từ phía sau Phượng Hàm Tiếu chạy tới, quơ múa quẻ trong tay vội vàng la ầm lên: “Tới phiên ta, tới phiên ta!”
Tuân Thư là một người nóng lòng, theo lý thuyết vừa rồi nên vọt tới đầu tiên, nhưng vừa gặp phải chuyện tình cảm hắn cũng khôn khéo cẩn thận hơn với ai khác, trước nhất hỏi thăm quẻ của mấy người, sau khi xác định lão nhân gia quả thật có bản lĩnh mới vội vã tới đây giải xăm, kết quả đẩy đến cuối cùng.
Lão nhân không khỏi tức cười nhìn Tuân Thư, nhận lấy quẻ bắt đầu nhìn xem, chỉ là càng xem mày nhíu càng chặt, cuối cùng sắc mặt của hắn thậm chí có chút nặng nề.
“Thế nào? Có gì không đúng sao?” Phát hiện lão nhân khác thường, Phượng Tĩnh Xu lên tiếng hỏi.
“Không đúng? Có gì không đúng?” Vừa nghe thấy quẻ của mình có vấn đề, Tuân Thư lập tức khẩn trương lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng xụ xuống, lã chã chực khóc. Ô ô ô, tại sao? Tại sao quẻ của người khác ký đều tốt, đến lượt hắn lại có vấn đề!?
Lão nhân thấy bộ dáng sắp khóc của Tuân Thư, vội vàng nói: “Không có không có, không có vấn đề gì, chỉ là ta chưa từng thấy qua loại quẻ này mà thôi.”
“Xăm gì?” Lão nhân vừa nói như thế, cũng dẫn tới sự chú ý của mọi người.
“Ha ha! Quẻ hiếm thấy . . . . .” Lão nhân cười ha hả nói.
“Hiếm thấy? Chỉ giáo cho?” Phượng Duy Tĩnh dẫn đầu hỏi.
“Cái này sao, chuyện này không những liên quan đến nhân duyên của vị tiểu công tử này, còn liên quan đến số mệnh của hắn, vì vậy lão hủ không tiện trả lời, mong rằng các vị bao dung!” Lão nhân khó khăn nói.
Phượng Duy Tĩnh xoay người, nói: “Được rồi! Vậy chúng ta không hỏi chuyện này, chỉ hỏi nhân duyên, vậy ngươi nói thử, nhân duyên của hắn đến cuối cùng như thế nào?”
Lão nhân trả lời: “Cho đến trước khi hắn chết, hắn cũng có có một đoạn nhân duyên hoàn mỹ.” Phía sau câu nói kia lão nhân nuốt xuống, khiến nó ở trong bụng.
“Ha ha! Tốt, tốt!” Tuân Thư vui mừng vỗ tay.
Phượng Tĩnh Xu thấy Tuân Thư vui mừng, nên cũng không hỏi nhiều, nói với lão nhân: “Vị đại sư này, chúng ta tính toán ở chỗ này qua đêm, vẫn xin ngươi chuẩn bị cho chúng ta một chút, để chúng ta ở lại trong sương phòng.”
Lão nhân sững sờ, hỏi: “Vị nữ thí chủ này, ngươi không giải xăm sao?”
Phượng Tĩnh Xu cười một tiếng, đưa tay giơ lên, trong tay đều là bột phấn màu đỏ, xen lẫn bột phấn màu đen. Gió vừa thổi, mang theo bột phấn đi, hiện ra lòng bàn tay trắng nõn.
Phượng Tĩnh Xu cuồng ngạo nói: “Tình cảm của ta không do trời!”
Mọi người khí thế của bị Phượng Tĩnh Xu chấn trụ, không ngờ nàng có tự tin lớn vào tình cảm của bản thân như vậy. Chỉ là, ai bảo nàng là Phượng Tĩnh Xu, nàng chính là có tư cách để cuồng vọng!