Tĩnh Nữ Truyền

Chương 126: Q.1 - Chương 126: Chương 42




“Rất xứng đôi phải không? Trai tài gái sắc, quả thực do ông trời tác hợp.” Bước chân tao nhã đi tới bên hồ, dùng giọng điệu tán thưởng tựa như ảo mộng nói.

Nghe vậy, cặp mắt trong suốt kia càng nhiễm chút bi thương.

“Thế nào, chẳng lẽ Tịch cô nương không vui sao? Nếu biểu ca của ngươi được công chúa chúng ta tán thưởng, đối với Kim gia chính là tin tức vô cùng tốt đó!” Vu Phó Oánh cố ra vẻ giật mình hỏi.

Tịch Thấm Nhụy níu chặt khăn tơ lụa trong tay, “Thật như Vu cô nương nói, nếu biểu ca lấy được sự tán thưởng của công chúa, đối với biểu ca, đối với Kim gia, đều tốt!”

Vu Phó Oánh liếc Tịch Thấm Nhụy, cố làm thương tiếc nói: “Đáng tiếc đối với Tịch cô nương ngươi sẽ không tốt!”

Tịch Thấm Nhụy hoảng hốt, chỉ sợ người bên cạnh nhìn thấu tâm sự của mình, vội vàng nặn ra một nụ cười gượng gạo, “Sao có thể chứ? Có thể có được một người xinh đẹp làm biểu tẩu, Thấm Nhụy vui mừng khôn xiết !”

“Thôi đi! Ngươi lừa gạt ai chứ! Cái vẻ mặt kia của ngươi rõ ràng chính là bộ dáng người trong lòng không thương mình, một bộ dáng bị khí phụ (phu quân ruồng bỏ)!” Vu Phó Oánh ỷ vào thân phận của Tịch Thấm Nhụy không bằng mình, nói chuyện cũng bắt đầu cao ngạo, không chút nào để ý đến tâm tình của người khác.

Trong mắt Tịch Thấm Nhụy lóe lên một tia tức giận. Nữ nhân bị đâm trúng chỗ đau không bao giờ có thái độ đúng mực, vì vậy Tịch Thấm Nhụy cũng thu lại phong phạm của một tài nữ đệ nhất Hí Triều quốc, thu hồi đau lòng vẻ mặt nói châm chọc: “Vu cô nương hiểu rõ vẻ mặt ‘ khí phụ ’ như vậy, chẳng lẽ là thường ở lấy gương soi lúc đó nên mới thấy được?”

“Ngươi!” Vu Phó Oánh giận dữ, cánh tay ngọc giơ lên cao mắt thấy sẽ phải vung xuống, lại đột nhiên nghĩ đến mục đích của mình,  thầm mắng bản thân không có định lực, Tịch Thấm Nhụy lại là một khâu quan trọng nhất trong kế hoạch này, nếu như chọc giận nàng ta còn có thể diễn cái gì nữa!

Vì vậy vẻ mặt biến đổi, Vu Phó Oánh giả bộ khoan hồng độ lượng thả tay xuống, phất bờ vai đẹp của Tịch Thấm Nhụy, mặt thành khẩn nói: “Vừa rồi là ta không tốt, giọng điệu quá nặng, xin ngươi tha thứ cho.” Hừ! Một nữ nhân hạ tiện cũng muốn bản tiểu thư nhận lỗi với nàng sao!? Nếu không phải vì kế hoạch của nàng, thì đã sớm vung mấy tát rồi!

Tịch Thấm Nhụy thấy Vu Phó Oánh đầu tiên là giơ tay lên giống như muốn đánh nàng, trong lòng vẫn còn rất tức giận khiếp sợ, nhưng sau đó lại thấy thái độ của nàng trở lại bình thường, cũng cảm thấy lời của mình có hơi quá, hơn nữa người ta cũng đã xin lỗi rồi, nàng cũng không gây khó dễ cho người ta, vì vậy sắc mặt hòa hoãn, “Thôi, ta cũng có chỗ không đúng, vừa mới rồi lời nói có chút xúc phạm, xin hãy tha lỗi!”

“Đâu có!” Vẻ mặt Vu Phó Oánh dịu dàng cười, “Ta nóng lòng cho nên mới. . . . . .”

“Nóng lòng? Ngươi nóng lòng cái gì?” Tịch Thấm Nhụy khó hiểu hỏi.

“Ngươi cũng nghe qua tiếng tăm của công chúa chứ?” Lần này Vu Phó Oánh chọn lựa cách vòng vèo dẫn dụ Tịch Thấm Nhụy.

“Nghe qua rồi! Nàng là sư phụ của ta!” Tịch Thấm Nhụy nhớ tới ban đầu Phượng Tĩnh Xu giao bộ Thái Cực đó cho nàng, nàng vẫn kiên trì luyện tập, hiện nay thân thể quả thật còn tốt hơn trước kia.

Vu Phó Oánh thấy trong mắt Tịch Thấm Nhụy dường như nổi lên một chút thưởng thức, vội vàng ngắt lời nói: da.nlze.qu;ydo/nn “Vậy ngươi nhất định biết nàng là một người hoa tâm cỡ nào rồi!”

“Hoa tâm?” Tịch Thấm Nhụy không hiểu nghiêng đầu.

“Không phải ngươi chưa từng nghe qua đại danh ‘công chúa hái cỏ ’ chứ! ?” Vu Phó Oánh giả bộ kinh ngạc kêu lên.

“Nghe qua rồi! Sao lại chưa từng nghe qua?” Tịch Thấm Nhụy bật cười, “Danh hào này lại truyền đi khắp thiên hạ đó!”

“Vậy sao ngươi còn yên tâm để biểu ca ngươi kết bạn với công chúa?”

“Ah? Nhưng mà, hai chuyện này có liên quan gì sao?” Tịch Thấm Nhụy nghi ngờ.

“Sao lại không có quan hệ? Nếu như bọn họ tốt đẹp, biểu ca ngươi cũng chỉ có thể ‘ gả cho ’ nàng!”

“Cái... cái gì! ? Gả cho nàng?” Tịch Thấm Nhụy sửng sốt, choáng váng không biết làm sao.

Vu Phó Oánh nặng nề gật đầu, “Hơn nữa thân phận còn chỉ có thể được coi là tiểu thiếp như nhà người bình thường!”

“A! Sao lại thế này! ?” Tịch Thấm Nhụy khó có thể tin trợn to hai mắt.

“Làm sao lại không?” Vẻ mặt Vu Phó Oánh xem thường, “Ngươi không nhìn thấy bên người nàng có bao nhiêu nam nhân đi theo sao? Không nói tới đường ca của nàng, ngay tại lúc này người đã định ra danh phận và người sắp có danh phận cũng tới mấy người rồi, ngươi nhìn hai ngày trước cùng nàng vào phủ, Tuân Thư, Tĩnh Ảnh đều đã định danh phận, thậm chí nghĩa đệ lớn lên từ nhỏ với nàng cũng không bỏ qua, đều thu hết, trên đường tới Hí Triều quốc, nàng còn quyến rũ khắp nơi, đầu tiên là Hoa Ngọc Dung, còn có vị đại tướng quân Việt Sa quốc, ta thấy ngay cả vị tiểu quan tên Văn Nhân Tĩnh Phong ở bên cạnh chăm sóc Tuân Thư nàng cũng không buông tha! Cả ngày dây dưa không rõ với người ta, ai chả biết trong lòng nàng có ý đồ gì!”

“Hù dọa! Thật sao!?” Tịch Thấm Nhụy vẫn còn chưa tin lắm, người đẹp như công chúa, làm sao lại làm ra loại chuyện. . . . . . Ách, chuyện hư thân mất nết như vậy!

Tịch Thấm Nhụy Đọc đủ thứ thi thư không nói được một câu thô tục làm trái đạo đức, sau lưng bàn chuyện thị phi không phải là hành vi của một thiên kim tiểu thư có giáo dưỡng.

“Công chúa không thể là loại người đó được! Nàng là một bằng hữu khiến người ta rất có thiện cảm, ta cảm thấy được. . . . . .” Tịch Thấm Nhụy còn muốn giải thích vì Phượng Tĩnh Xu.

“Ngươi không có ra cửa nên không biết, ở Lộng Phong quốc đã sớm truyền ra, mọi người đều biết!” Vu Phó Oánh thấy vẻ mặt Tịch Thấm Nhụy không tin, lại nói: “Bằng không ngươi đi hỏi một người hắn nhất định sẽ nói thật với ngươi!”

“Người nào?” Tịch Thấm Nhụy bật thốt lên hỏi.

“Tuân Thư.” Vẻ mặt Vu Phó Oánh khinh miệt nói: “Người này là một tên ngốc, cái gì cũng không hiểu, chỉ cần ngươi hỏi hắn hắn sẽ thành thành thật thật trả lời ngươi, nếu ngươi không tin, tự đi hỏi đi! Chỉ là ta sợ đến lúc đó coi như ngươi hỏi rõ cũng đã chậm! Bằng thủ đoạn của người ta, tình cảm này đã càng ngày càng tăng lên ngàn dặm!”

Vẻ mặt Tịch Thấm Nhụy do dự, nhỏ giọng nói: “Cho dù ta. . . . . . ta hỏi, sự thật cũng như lời ngươi nói, nhưng mà, nếu quả thật biểu ca một lòng với nàng ấy. . . . . . ta cũng không thể làm gì được!”

Thấy Tịch Thấm Nhụy do dự, Vu Phó Oánh vội vàng nói: “Cũng không nhất định, nếu như ngươi thương hắn thì phải dũng cảm theo đuổi, do dự không tiến lên sẽ bỏ lỡ nhân duyên, đừng có xấu hổ núp chờ đợi trong khuê phòng chứ!” Vu Phó Oánh lại liếc mắt ra hiệu, khiến Tịch Thấm Nhụy đưa ánh mắt nhìn về phía đình giữa hồ, “Ngươi xem, chính vì như vậy nàng ta mới giành được nam nhân đó!”

“Nhưng dù sao thân phận chúng ta khác biệt. . . . . .” Tịch Thấm Nhụy vẫn không yên lòng.

“Thân phận? Nói đến thân phận, ngươi và biểu ca ngươi không có gì thích hợp hơn! Ngươi suy nghĩ một chút, mặc dù biểu ca ngươi ở chung một chỗ với nàng có thể được lợi trên thương trường, nhưng dù sao hắn cũng dựa vào một nữ nhân mới có thể phát triển làm ăn buôn bán, nam nhân như vậy ngươi cho rằng trên thương trường còn có người để mắt đến hắn sao?” Vu Phó Oánh lại phân tích lợi hại cho Tịch Thấm Nhụy một lần nữa, “Mặc dù người khác không sẽ nói gì ở trước mặt hắn, nhưng sau lưng ác ngôn ác ngữ nhất định sẽ bay đầy trời, ngươi cho rằng Kim gia và biểu ca ngươi có thể chịu đựng những chuyện này sao?”

Vu Phó Oánh thấy Tịch Thấm Nhụy dao động, lại nói: “Ngươi lại khác, Tịch gia ngươi là gia tộc dòng dõi Nho học nổi tiếng Hí Triều quốc, ngươi và Kim công tử lại là biểu huynh muội thanh mai trúc mã, hai người các ngươi môn đăng hộ đối, các ngươi kết hợp nhất định sẽ được truyền là giai thoại, mà sẽ không bị người sau lưng chỉ trỏ. Ngươi suy nghĩ thử làm thế nào các ngươi được lợi nhất! Hạnh phúc cả đời của biểu ca ngươi, theo ta thấy đã trên tay ngươi rồi!”

“Ngươi. . . . . .” Đột nhiên Tịch Thấm Nhụy nổi lên vẻ nghi hoặc, “Làm sao ngươi lại đối xử với công chúa như vậy? Vừa bắt đầu không phải ngươi đã nói với ta. . . . . . bọn họ do ông trời tác hợp cho sao?”

Đôi mắt Vu Phó Oánh đột nhiên bắn ra tia cừu hận, “Ta không chỉ vì riêng ngươi, ta còn vì bản thân ta và người trong lòng ta!”

“Người trong lòng ngươi?” Tịch Thấm Nhụy nhẹ giọng lặp lại, “Ai?”

“Duy Tĩnh ca ca!” Vẻ mặt Vu Phó Oánh yêu say đắm lẩm bẩm nói.

“Phượng tiểu vương gia?”

“Đúng, chính là hắn!” Vu Phó Oánh dùng giọng hoài niệm nói: “Từ nhỏ ta và Duy Tĩnh ca ca đã là thanh mai trúc mã, hắn vẫn đối với ta là tình hữu độc chung (tình yêu duy nhất cả đời) (editor: không ngờ con này tự ảo tưởng dễ sợ), vương gia và vương phi cũng rất tốt với ta, ta chỉ kém một bước là có thể gả vào vương phủ làm thê tử của Duy Tĩnh ca ca! Nhưng mà, “ Vu Phó Oánh cắn răng nghiến lợi giọng căm hận nói: “Nữ nhân kia trở lại đã đoạt Duy Tĩnh ca ca đi, còn không cho ta tiến vào vương phủ, thái độ của vương gia và vương phi với ta cũng không bằng lúc trước, ta vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng bản thân làm gì sai khiến họ không vui, cho đến sau này ta mới biết, là nàng chắn ngang giữa chúng ta! Dfienddn lieqiudoon Cho nên ta hận nàng! Không phải muốn hưởng tề nhân chi phúc (cuộc sống giàu sang nhiều con cháu) sao? Ta cứ khiến nàng không đạt được đấy!”

“Cho nên, hai chúng ta đồng bệnh tương liên, nếu như ngươi không hành động, ta của hôm nay sẽ là ngươi của ngày mai!” Nhìn thấy vẻ mặt Tịch Thấm Nhụy kinh hoảng, Vu Phó Oánh thả lỏng giọng điệu, “Bây giờ ta đã bước ra khỏi cửa khuê phòng giam giữ ta, dũng cảm theo đuổi tương lai của ta rồi, ngươi thì sao? Ngươi còn muốn chờ sao?”

“Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Tịch Thấm Nhụy cúi đầu, “Ngươi để cho ta suy nghĩ một chút nữa. . . . . .”

“Suy nghĩ cái gì?” Một giọng nam nhân đột nhiên chen vào, khiến hai nữ nhân nói lời nhỏ nhẹ bị sợ đến nhảy dựng lên.

“A!”

Tịch Thấm Nhụy đột nhiên xoay người, vừa nhìn thấy người tới lập tức thở ra một hơi, “Hóa ra là hoàng tử điện hạ và Quân hoàng tử.”

Hai người nhẹ nhàng cúi đầu với hai nam nhân đứng ở trước mặt các nàng, “Tham kiến hai vị điện hạ.”

“Ha ha! Hai vị mỹ nhân làm gì ở nơi này vậy? Xì xào bàn tán, chẳng lẽ đang nghĩ âm mưu gì?” Long Ứng Quân cười trêu nói.

Hai nữ nhân cả kinh, sắc mặt trắng xanh, tay chân lạnh lẽo.

“Sao, làm sao có thể chứ?” Tịch Thấm Nhụy cố cười nói: “Quân hoàng tử thật thích nói giỡn!”

“Đúng vậy!” Vu Phó Oánh khẩn trương nói sang chuyện khác, “Âm mưu dương mưu gì chứ? Quân hoàng tử muốn nhìn mỹ nhân cũng không cần bắt chúng ta đến để lấy cớ chứ!”

“Mỹ nhân gì? Các nàng không phải là mỹ nhân sao?” Long Ứng Quân mở cây quạt, dáng vẻ phong lưu không thấy chút thô bạo và hoang dâm nào.

“A! So với công chúa, chúng ta nào tính là mỹ nhân?” Vu Phó Oánh giả bộ khiêm tốn nói.

“Quả thật! Đó đúng là một mỹ nhân khó gặp, đại mỹ nhân, đại mỹ nhân tuyệt sắc!” Vừa nhắc tới Phượng Tĩnh Xu, cặp mắt Long Ứng Quân lập tức bắn ra tia sáng loáng, ngay cả nói cũng không rõ ràng, còn có thể nghe thấy tiếng hắn nuốt nước miếng.

Một bên sắc mặt Tử Nguyệt Hi trầm xuống, trong mắt xuất hiện một tia sát ý.

“Hai vị tới ngắm phong cảnh sao?” Vu Phó Oánh hỏi.

“Ha ha! Đúng vậy, là tới ngắm phong cảnh .” Cảnh hồ và cảnh người.

“Vậy các vị cần phải đến đình giữa hồ xem đi, ở nơi đó mới có thể chứng kiến cảnh tượng đẹp nhất.” Tịch Thấm Nhụy tự nhiên tiếp lời nói, “Các vị nhìn. . . . . . Ách, ách, biểu ca và công chúa cũng ở đó nhìn phong cảnh !” Lúc này mới nhớ tới bên kia còn có hai người khiến nàng đau lòng.

“Quả nhiên là một nơi tốt!” Sắc mặt Tử Nguyệt Hi âm trầm nói, dẫn đầu bước chân đến đình nhỏ bên hồ. Đáng chết! Tại sao lại có nhiều người mơ ước nàng như vậy!? d,0dylq.d Hắn nhất định phải giết hết toàn bộ nam nhân mơ mộng nàng đi!

Nhìn thấy Tử Nguyệt Hi đi trước, ba người sau lưng cũng đi theo, chuẩn bị phá rối “đôi uyên ương” đang xem phong cảnh. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.