Lúc này, coi như Tử Nguyệt Hi không thích Long Ứng Quân hắn cũng phải giúp hắn một chút, bởi vì Long Ứng Quân phải đối mặt với nam nhân của Phượng Tĩnh Xu, cũng là kẻ địch của hắn.
Đặc biệt là nam tử tên Phượng Duy Tĩnh này.
Không biết vì sao, Tử Nguyệt Hi luôn có địch ý với hắn, cảm thấy sự xuất hiện của hắn sẽ đoạt đi mọi thứ của hắn.
Đầu tiên là nữ nhân hắn hợp ý, coi như Phượng Tĩnh Xu kinh hãi thế tục thế nào, hắn cũng không muốn buông tha nàng, muốn thu phục nàng. Trái ngược với hắn khổ cực theo đuổi mà nói, vừa bắt đầu Phượng Duy Tĩnh đã lấy được vận tốt thuận lợi trở thành tình nhân của Phượng Tĩnh Xu khiến hắn phải ghen ghét. Lại đến hoàng tỷ của hắn, từ trước đến giờ hoàng tỷ luôn lạnh nhạt không có tình cảm với mình lại vô cùng thân thiết với người này, so với Phượng Duy Tĩnh, Tử Nguyệt Hi cảm thấy hai người tình cảm bọn họ giống như là thân tỷ đệ, mà chính hắn mới là người ngoài. Nhưng mà, rõ ràng Tử Nguyệt Hi hắn mới là tỷ đệ ruột thịt cùng mẹ với Tử Mộng Cơ, mà Phượng Duy Tĩnh mới là một người ngoài!
Đầu tiên là đoạt đi nữ nhân của hắn, sau lại cướp đi tỷ tỷ của hắn, bước kế tiếp, Phượng Duy Tĩnh còn muốn cướp đi cái gì nữa?
Giờ khắc này, địch ý của Tử Nguyệt Hi với Phượng Duy Tĩnh, không riêng gì trên lý trí, còn là phản ứng trên bản năng.
Đối mặt với phản ứng không thân thiện của Tử Nguyệt Hi, đám người Phượng Duy Tĩnh cũng không để ở trong lòng, cho rằng hắn chỉ đứng trên thân phận một hoàng tử và một tình địch để nói thôi. Bị một câu nói của Tử Nguyệt Hi gọi lý trí về, mọi người cũng ý thức được khi nãy bản thân thất lễ, vì vậy tất cả đều thu hồi vẻ sắc bén, đổi lại hình tượng lịch sự nho nhã, khiến người ta cảm thấy vừa rồi mở miệng nói lời sắc bén dìm chết người không phải là các quý công tử trước mắt, chỉ là bản thân bọn họ nghe nhầm mà thôi.
“Tử hoàng tử, ngươi nói gì vậy? Sao ta nghe không hiểu? Vừa rồi ta đã nói cái gì? Sao lại không có lễ nghĩa chứ?” Gương mặt Phượng Duy Tĩnh tuấn tú lạnh nhạt đối mặt với Tử Nguyệt Hi, giọng nói lạnh buốt lại nói ra lời nhìn như vô tội.
“Ngươi. . . . . .” Dối trá! Trong lòng Tử Nguyệt Hi thầm mắng Phượng Duy Tĩnh, ngôn từ chính nghĩa nói: “Ngươi vừa mới nói. . . . . . nói. . . . . .” Nói gì?
Cái gì cần Phượng Duy Tĩnh cũng nói xong rồi, không cần thì cũng chưa nói. Hắn vừa cùng với mấy người khác kẻ xướng người họa mắng Long Ứng Quân xối xả, rồi lại bởi vì chỉ nói một vài lời nhìn như không quan trọng khiến người ta không thể nào trách tội. Mấy nam nhân này phối hợp ăn ý, ngươi một câu ta một lời, ai cũng không nói lời gì nặng, nhưng hợp lại sẽ khiến người tức hộc máu.
Thế nên, đợi đến khi muốn tính sổ Phượng Duy Tĩnh nói lời xúc phạm, Tử Nguyệt Hi đột nhiên phát hiện cái gì hắn cũng không nói được, chỉ có thể trừng mắt cứng họng.
“Ha ha! Có lẽ Tử hoàng tử hiểu lầm rồi!” Phượng Hàm Tiếu cười nói: “Ban nãy Duy Tĩnh chỉ đang nói Quân hoàng tử rất tốt bụng, có thể vì người quên mình, giúp Thư nhi của chúng ta làm mẫu mà thôi.”
“Cái gì mà làm mẫu! Rõ ràng các ngươi liên hợp khi dễ ta!” Long Ứng Quân vỗ vào trên bàn đá một tiếng “ầm” nặng nề, vẻ mặt hung ác muốn truy cứu tội mấy người đã vũ nhục.
Phượng Tĩnh Xu vẫn yên lặng không lên tiếng rốt cuộc mở miệng, “Quân hoàng tử nói quá lời rồi, không phải vừa rồi ngươi cũng lên tiếng vũ nhục phu quân của bản cung sao? Không phải cái gì bản cung chưa nói sao? Ngược lại, bản cung còn phải cảm tạ hoàng tử, nếu không phải hôm nay hoàng tử chỉ ra khuyết điểm của phu quân, bản cung còn không biết Thư nhi có ‘ tật xấu ’ này! Vừa rồi, cũng đều nhờ hoàng tử trợ giúp, mới để cho Thư nhi học được không ít thứ. “ Tỷ như đầu heo vô dụng có dáng dấp thế nào.
Quả nhiên, vẫn là dùng mỹ nhân kế tốt, hai câu của Phượng Tĩnh Xu đã giải quyết Long Ứng Quân đang tức giận đùng đùng.
Đối mặt mỹ nhân khích lệ, đầu nhữ bột nhão Long Ứng Quân mang vẻ mặt nịnh hót cười nói: “Công chúa quá khen, quá khen!”
Mấy nam nhân không nhin được cười, xem ra vị hoàng tử này thật sự là bị mỹ nhân mê hoặc không biết gì rồi!
“Đúng vậy, hôm nay thật sự đa tạ hoàng tử, sau này chúng ta sẽ phụ trách dạy Thư nhi, xin yên tâm đi!” Hoa Ngọc Dung ngầm trào phúng nói.
“Ngươi? Ngươi là. . . . . .” Long Ứng Quân rất không ưa vị nam nhân trước mắt có dung mạo so với đào hoa tuấn tú hơn.
“Tiểu đệ họ hoa, Hoa Ngọc Dung.” Hoa Ngọc Dung làm lễ vái chào.
“Hoa Ngọc Dung?” Long Ứng Quân kêu lên quái dị, “Không phải vị Hoa Ngọc Dung được xưng là tài tử đệ nhất phong lưu chứ?”
“Chính là tại hạ.” Hoa Ngọc Dung gật đầu.
Long Ứng Quân giống như bắt được nhược điểm gì vội vàng nói với Phượng Tĩnh Xu: “Công chúa, Hoa công tử lại có hoa danh bên ngoài, da.nlze.qu;ydo/nn phong lưu không kềm chế được. . . . . .” Nhắc nhở nàng Hoa Ngọc Dung không phải là một người có thể tin được.
“Ngày trước như thế nào ta nghĩ Tĩnh nhi sẽ không để ý, chỉ cần sau này vẫn một lòng, thì có thể có tư cách đứng ở bên cạnh Tĩnh nhi.” Không đợi Hoa Ngọc Dung mở miệng, Phượng Duy Tĩnh không nhanh không chậm giải thích cho hắn, “Chuyện tình cảm, một lòng duy nhất mà thôi.”
Tử Nguyệt Hi ánh mắt trầm xuống, “Một lòng duy nhất? Như vậy, chư vị sẽ không sợ lời đồn đại đầy trời sao?”
Tuân Thư cười đến mặt ngây thơ, “Lời đồn đại là cái gì? Là được lưu truyền đặc biệt nhanh sao? Thư nhi cũng muốn nói mấy lời đồn đãi, khiến mọi người đều biết Thư nhi thích tỷ tỷ nhất!”
Phượng Duy Tĩnh chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu mang theo nụ cười dịu dàng rót cho Phượng Tĩnh Xu một chén trà.
Hoa Ngọc Dung khoa trương thở dài nói: “Ta nghĩ tin đồn của ta sớm đã truyền khắp rồi, đi theo sau Tĩnh Tĩnh sẽ chỉ khiến người khác vỗ tay khen hay! Dù sao trước kia khoản nợ phong lưu của ta cũng không ít, sau này lại chỉ có thể đi theo một nữ nhân, mọi người chỉ có thể nói là báo ứng, nói Tĩnh Tĩnh là vì dân trừ hại chứ?”
Phượng Tĩnh Xu bị cách nói khuếch đại của Hoa Ngọc Dung chọc cho cười một tiếng.
Nàng biết bọn họ sẽ không để ý người khác nói cái gì.
Thấy không thể thuyết phục mấy nam nhân, Tử Nguyệt Hi chỉ có thay đổi sách lược.
“Công chúa, trước mắt quan hệ thân thiết giữa hai nước Lộng Phong, Hí Triều, ta nghĩ, nếu như hai nước có thể kết thân, khiến hai nước càng thêm thân cận, chẳng phải tốt hơn sao?”
Ngụ ý rõ rành rành.
Phượng Hàm Tiếu ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu trả lời: “Quả thật rất tốt, phụ hoàng có rất nhiều nữ nhi, dung mạo các hoàng muội của bổn vương đều có vẻ quốc sắc thiên hương, có tri thức hiểu lễ nghĩa, từng người đều là tuyệt đỉnh, tin tưởng hoàng tử nhất định sẽ tìm được duyên phận của mình ở trong đó.”
Sắc mặt Tử Nguyệt Hi đen hơn, trực tiếp nói: “Nếu ta muốn kết thân với Phượng Trạch công chúa thì sao?”
Không khí nhất thời ngưng lại, động tác của tất cả mọi người cũng dừng lại.
Long Ứng Quân cũng không tụt hậu, xông tới: “Sao Tử hoàng tử lại đoạt lời bản hoàng tử muốn nói chứ? Ta cũng định cầu thân với công chúa mà”
Mọi người cả kinh.
Sao vậy, hôm nay là ngày cầu thân à? Tất cả mọi người đi cầu thân.
Hai mặt nhìn nhau, mấy người không biết nên có phản ứng gì, nên trả lời với hai hoàng tử đồng thời cầu thân như thế nào đây?
Đối với sắc mặt nặng nề của mọi người, vẻ mặt Phượng Tĩnh Xu thoái mái, nàng thản nhiên hớp trà, lộ ra một nụ cười tà mị nói: “Không ngờ hai vị để mắt tới bản cung như vậy, bản cung thật sự thấy thụ sủng nhược kinh. Nhưng mà, hai vị cũng biết, bản cung là nữ nhân đã có gia đình, làm chuyện gì trước cũng phải hỏi ý kiến của các phu quân, đặc biệt là loại ‘ chuyện nhà ’ này. Dĩ nhiên, nếu bọn họ không phản đối, bản cung cũng không. . . . . . để ý gia quyến lại thêm hai người, bản cung còn có năng lực nuôi sống các ngươi, điểm này các ngươi không cần phải lo lắng.” Chỉ là, hai người này chưa chắc đã “chịu thiệt” là được. Phượng Tĩnh Xu thở ra một hơi, dùng một giọng say mê nói: “Mỹ nam sao! Càng nhiều càng tốt, bản cung càng không ngại nhiều , ha ha ha a. . . . . .”
Hai hoàng tử cao cao tại thượng bị Phượng Tĩnh Xu nói một hồi xong sắc mặt vô cùng thối. Từ trước tới nay bọn họ luôn là người phải chọn lựa nữ nhân, nhưng hôm nay lại gặp phải khó khăn với nữ nhân trước mắt này!
Không muốn ở lại nhìn sắc mặt của đám nam nhân xấu xí, Phượng Tĩnh Xu vỗ vỗ tay, ôm lấy Tuân Thư đứng dậy thét lớn: “Các phu quân, đi! Chúng ta trở về phòng thương lượng ‘ chuyện nhà ’ thôi!” Nói xong, nhảy lên, bay ra khỏi đình giữa hồ tới bờ bên kia.
Hai người nam nhân được gọi cũng ôm quyền với những người còn lại, phụ xướng phu tùy đi theo Phượng Tĩnh Xu, chỉ để lại mấy người với sắc mặt khác nhau nhìn nhau chẳng nói gì ở trong đình.
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Việt Sa quốc vẫn là một nơi nóng rực.
Ở trên mảnh đất khô hạn này, các binh sĩ mặc áo giáp cầm kích mang vẻ mặt tang thương. Ánh mặt trời chói chang chiếu lên làn da ngăm đen không có chút nước của bọn họ khiến da càng thêm khô nứt. Từng hạt cát vàng nhỏ vụn không chút lưu tình quét qua, các binh sĩ không thể không nheo mắt lại tránh cát mịn thổi vào trong mắt, rồi lại không thể hoàn toàn nhắm mắt lại vào lúc này. Bởi vì bọn họ đang tiếp nhận kiểm duyệt, kiểm duyệt trước khi xuất phát.
Bảy ngày trước các thành cả nước nhận được mệnh lệnh, toàn quân tập họp, bảy ngày sau xuất phát tới Lộng Phong quốc, đòi lại thanh danh cho Việt Sa quốc bị nhục nhã!
Quân lệnh như núi, đám binh sĩ nhận được mệnh lệnh tất cả đều tự ràng buộc mình tập hợp, chờ đợi sau khi hoàng thượng kiểm duyệt, thì cùng với thái tử và tướng quân của bọn họ lên đường.
Mặc dù năm nay trời có hạn hán lớn, mặc dù lo lắng thực lực của mình, mặc dù quốc gia địch mạnh hơn chính mình hơn gấp trăm ngàn lần, chỉ cần nhận được mệnh lệnh, binh lính sẽ xông về phía trước.
Rốt cuộc, nghi thức kiểm duyệt thật dài hoàn thành, hoàng thượng ở trên tường thành cao cao mở miệng, binh lính phía dưới nghe thấy không rõ ràng, nhưng mà, có thể thấy được mặt rồng đã là đức do tổ tiên tích được, đối với đám bọn lính thật thà chất phác mà nói, đã rất thỏa mãn rồi.
Hoàng đế bưng một ly rượu lên, kính với ông trời, rồi vẩy rượu xuống mặt đất.
Phía trước đội ngũ, thái tử mặc chiến giáp màu vàng rút kiếm sắc bén trong tay ra nhắm thẳng lên trời, dùng nội lực hùng hậu truyền tiếng vào trong tai mỗi một vị binh sĩ: “Trời bảo vệ Việt Sa! Trời bảo vệ Việt Sa!”
Bọn lính cũng rối rít giơ lên trong tay ửng sáng mũi nhọn vũ khí đi theo lớn tiếng kêu lên: “ Trời bảo vệ Việt Sa! Trời bảo vệ Việt Sa! Trời bảo vệ Việt Sa. . . . . .”
Giọng nói hùng hậu dường như muốn phá vỡ bầu không khí im lặng, vang tận mây xanh.
Thái tử xoay người, lớn tiếng quát: “Lên đường! ! !”
“Ù —— ù ——” Tiếng kèn nặng nề thổi lên, “Rầm, rầm, rầm ——” Tiếng các binh sĩ bước đều vang lên theo đội ngũ, trong mắt dân chúng tiễn đưa hàm chứa lệ nóng, nhìn người thân mình từng bước cách xa.
Cái gì mà thanh danh, cái gì mà tôn nghiêm, hôm nay ngay cả cơm ăn bọn họ ăn cũng không đủ no, mỗi ngày không biết bao nhiêu người chết khát bao nhiêu người chết đói. Mà khó khăn trước mắt, người trên ngai vị kia chẳng những không giải quyết khó khăn của dân chúng, dfienddn lieqiudoon còn thu thuế đánh giặc khắp nơi, quả thật không để sống chết của dân chúng vào trong lòng! Bọn họ không biết thanh danh là cái gì, chỉ biết mọi người sắp chết, còn nói gì tới quốc gia!
Giờ khắc này, đói khát bức bách, khổ sở sinh ly tử biệt, khiến dân chúng bắt đầu sinh ra thù hận với người trên ngai vị kia. . . . . .
“Ứng Thiên, cả đời ta đây đánh thắng vô số trận chiến, thế nhưng một lần này đây một điểm nắm chặt cũng không có.” Đêm lạnh, Viêm Vũ Thụy ngồi gần bên đống lửa nói khẽ với Long Ứng Thiên ở bên cạnh mang vẻ mặt nghiêm túc.
Trong sa mạc chênh lệnh nhiệt độ ngày đêm thay đổi lớn, buổi trưa trời còn nắng chang chang, buổi tối đã rét lạnh như sương giá. Giờ phút này, tất cả đội ngũ đều dừng lại, xây dựng cơ sở tạm thời, vượt qua buổi tối thứ nhất sau khi xuất chinh.
Thở dài, Long Ứng Thiên cũng nói nhỏ: “Đừng nói huynh không nắm chặt, ta cũng thấp thỏm, nhưng có thể làm sao đây? Phụ hoàng đã hạ thánh chỉ, chẳng lẽ còn có thể kháng chỉ sao?” Hắn đưa mắt nhìn về phía nơi xa, “Cho dù ta kháng chỉ, cuối cùng cũng chỉ là thay đổi người lãnh binh, nếu như ta ra trận, còn có thể cố giảm tổn thương đến mức thấp nhất, nhưng nếu là người khác. . . . . .” Chỉ sợ Việt Sa quốc sẽ bại thật thê thảm.
“Nhưng mà, quân lương chúng ta góp để chuẩn bị, không đủ để chống đỡ cho chúng ta đánh giặc, chỉ sợ không quá ba tháng, coi như Lộng Phong quốc tới tấn công, binh lính của chúng ta cũng chết đói trước một bước. Huống chi chúng ta còn phải vượt núi băng đèo, xuyên qua đường vòng ở Xuyên Vân quốc tấn công Lộng Phong quốc. . . . . .” Viêm Vũ Thụy vẫn lo lắng.
“Không cần đường vòng.” Bỗng nhiên Long Ứng Thiên lên tiếng cắt đứt Viêm Vũ Thụy, cặp mắt rốt cuộc toả ra tia sáng, “Chúng ta không cần đi đường vòng ở Xuyên Vân quốc. . . . . .”
Viêm Vũ Thụy nghe vậy kinh ngạc, “Không đi đường vòng!? Không đi đường vòng thì chúng ta đi thế nào? Tiếp giáp giữa Việt Sa quốc chúng ta và Lộng Phong quốc là Tử Vong sâm lâm!”
Long Ứng Thiên tự tin cười một tiếng, nói: “Đúng, là Tử Vong sâm lâm! Chúng ta sẽ trực tiếp tấn công Lộng Phong quốc từ Tử Vong sâm lâm!”
Làn này coi như Viêm Vũ Thụy điềm đạm cũng kinh hãi, hắn há hốc mồm cứng lưỡi nói: “Trực, trực tiếp! ? Huynh điên rồi phải không! ? Làm sao chúng ta có thể thông qua Tử Vong sâm lâm được! Không chắc chúng ta còn chưa có đánh qua đã chết hết ở trong đó rồi!”
Long Ứng Thiên trấn an nói: “Vũ Thụy, huynh hãy nghe ta nói, một thời gian trước Ứng Tình trở lại một chuyến, đệ ấy đưa ta một món đồ, vật đó có uy lực phi phàm, nhất định sẽ giúp chúng ta.”
“Thứ gì? Làm sao huynh biết sẽ hữu dụng? Huynh đã từng dùng?” Viêm Vũ Thụy hỏi.
“Đúng, ta đã thử qua!” Long Ứng Thiên kiên định gật đầu, “Vật kia gọi là ‘ thuốc nổ ’, có thể giúp chúng ta nổ tung một con đường thông từ Tử Vong sâm lâm tới Lộng Phong quốc! Ta nghĩ, ai cũng sẽ không nghĩ tới chúng ta sẽ trực tiếp xuyên qua Tử Vong sâm lâm, điều này rất có lợi cho chúng ta!”
Viêm Vũ Thụy lập tức tiếp thu vật chưa từng nghe qua này suy một ra ba nói: “Ngay cả việc từ Tử Vong sâm lâm cũng có thể mở được một con đường, nếu chúng ta dùng vật này ở trên người, làm vũ khí. . . . . .”
“Vậy chúng ta có thể giảm bớt tổn thất hơn nữa còn nhanh chóng đạt được mục đích, có lẽ, không tới ba tháng chúng ta đã có thể hoàn thành nhiệm vụ mà phụ hoàng giao phó rồi !” Bọn họ chỉ muốn thư đầu hàng của Lộng Phong quốc, Long Ứng Thiên cũng không có dã tâm thâu tóm Lộng Phong quốc, cũng không có năng lực đó. Hắn chỉ muốn dùng cái giá thấp nhất giữ được tính mạng của binh lính.
“Xem ra chỉ có biện pháp này!” Viêm Vũ Thụy gật đầu.
“Hi vọng người của Lộng Phong quốc không nên hận ta...ta cũng chỉ bất đắc dĩ. . . . . .” Long Ứng Thiên vô lực nói nhỏ.
Viêm Vũ Thụy nghe vậy cả kinh, không tự chủ được nhớ tới gương mặt xinh đẹp với đôi mắt màu tím đó. . . . . .