Tĩnh Nữ Truyền

Chương 131: Q.1 - Chương 131: Chương 47




Bên trong căn phòng tĩnh lặng, một bóng dáng lấp lánh kim quang đứng ở trước bàn gỗ đàn thượng đẳng, không ngừng đưa tay cầm đồ trên bàn lên cẩn thận tra xét một phen, thỉnh thoảng phát ra tiếng lẩm bẩm, hài lòng sẽ nhẹ nhàng ừ một tiếng, cảm thấy không được, thì lắc đầu một cái, đưa ánh mắt về phía chỗ tiếp theo. . . . . .

Cửa không tiếng động mở ra, một bóng dáng dịu dàng đi vào. Bước chân phất trần, im ắng yên tĩnh, nàng mang theo nụ cười đơn thuần đi tới phía sau bóng người màu vàng, nghe hắn thỉnh thoảng lầm bầm lầu bầu: “Ừ, cái này không tệ, ánh sáng còn có thể, rất bền chắc. . . . . . Cái này cũng đẹp mắt, đeo lên thoạt nhìn vừa lịch sự tao nhã lại có chút hoạt bát. . . . . . Cái này tính chất thật không tệ! Được, tốt. . . . . . A! Cái này có màu sắc đỏ thắm, đeo cái này khẳng định rất đẹp mắt. . . . . . Ưmh! Cái này có hoa văn cũng tốt, lúc ăn cơm nếu nhìn món đồ xinh xắn như vậy tâm tình nhất định sẽ rất tốt!”

Càng nghe tiếp, nụ cười trên khóe môi nữ nhân càng cứng lại, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ càng ngày càng lớn, cuối cùng, nàng không thể không nhẹ nhàng lên tiếng cắt ngang nam nhân vẫn còn trầm mê: “Biểu ca, huynh đang làm gì vậy?”

Kim Bích Đạc bỗng nhiên quay đầu lại, thấy người sau lưng nở nụ cười, “Thấm Nhụy, muội tới rồi!”

Tịch Thấm Nhụy khẽ cười một tiếng nói: “Muội sớm đã tới rồi! Đứng đã lâu, cũng không biết biểu ca huynh làm gì ở đây, nói nhỏ lầm bầm lầu bầu, còn nói mấy lời nghe không hiểu gì cả!”

Kim Bích Đạc chau mày, tránh người ra để Tịch Thấm Nhụy nhìn đồ trên bàn, nói: “Cái gì mà nghe không hiểu! Hiện giờ muội nhìn đi! Có đồ vật nào khó hiểu như vậy hay sao? Thiệt thòi cho muội là một tài nữ!”

“Tài nữ gì chứ! Đây còn không phải là do người ta nói lung tung sao!” Tịch Thấm Nhụy cười sẵng giọng, “So với công chúa, muội còn kém xa!” Vừa nói xong vừa nghiêng người nhìn qua, muốn nhìn xem vừa rồi rốt cuộc Kim Bích Đạc đang tự lẩm bẩm với thứ gì.

Không nhìn còn tốt, vừa nhìn thấy đã dọa nàng sợ hết hồn. “Biểu ca!” Tịch Thấm Nhụy kêu khẽ một tiếng, “Này này này, này, những thứ này. . . . . . Không phải là bảo vật mà huynh cất giữ sao? Sao huynh lại chuyển tất cả ra vậy!”

Gian phòng này là nơi có canh phòng sâm nghiêm thứ hai ở Kim gia trừ Lâm Phong các ra, bởi vì nơi này là bảo khố mà Kim Bích Đạc hắn cất giữ, cũng chính là kho vàng nhỏ chính cống. Người Kim gia có thể đi vào nơi này chỉ tính trên một bàn tay. Tịch Thấm Nhụy là do dựa vào cô cô nàng mới có thể tiến vào, bởi vì cô cô nàng, mẫu thân của Kim Bích Đạc Tịch Nhuận Nhi muốn tác hợp cho hai người, bảo Kim Bích Đạc đặc biệt cực kỳ, để gia tăng tình cảm của hai người. Mà bốn người khác, trừ Kim Bích Đạc ra, chỉ có lão tổ tông đương gia Trình Khả Diệu và phụ mẫu Kim Bích Đạc Kim Vân Nhiên, Tịch Nhuận Nhi có thể đi vào, như vậy có thể thấy được Kim Bích Đạc trông giữ kho vàng này rất nghiêm ngặt. Thường ngày hắn đều chỉ làm cho người đặc biệt đi vào dọn dẹp, mà bảo vật trong mật thất trong phòng ngay cả đụng cũng không cho đụng vào, nhưng mà, hôm nay biểu ca là sao đây? Lại mang tất cả đồ trong mật thất ra!

Tịch Thấm Nhụy không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ—— sắc trời đã tối, mặt trời cũng không mọc ở hướng tây mà!

Kim Bích Đạc không để ý tới vẻ kinh ngạc của biểu muội, trực tiếp cầm một món đồ trong đó lên hỏi: “Muội xem, cái này thế nào? Gương đồng nhỏ dùng để mang theo bên mình rất không tệ chứ? Vật này tính chất cứng rắn, đặt ở trên người còn có thể phòng thân đó!”

Tịch Thấm Nhụy sững sờ, “Biểu, biểu ca. . . . . . cái này, cái này không phải là đồng đen và mã não sao? Huynh…huynh cắt đồng đen thượng cổ và khối mã não lớn kia sao!?” Nàng không dám tin kêu lên.

“Đúng vậy!” Kim Bích Đạc đắc ý gật đầu, “Huynh thật đúng là thông minh! Muội xem, gương đồng đen mã não này rất đẹp mắt phải không? Cái gương này chỉ lớn bằng bàn tay, rất thích hợp cho nữ hài tử mang theo bên mình, hơn nữa chế tác tinh tế, mặt gương bóng loáng, soi ra ảnh người còn rõ hơn gương đồng nhiều!”

Nói xong, không để ý vẻ mặt ngốc lăng của Tịch Thấm Nhụy, Kim Bích Đạc lại từ chọn ra từ trong đống bảo vật trước mắt, dùng giọng hỏi thăm: “Thấm Nhụy, muội giúp huynh nhìn xem, chiếc vòng bạch ngọc cực phẩm này thế nào? Nữ hài tử đeo ở trên người nhất định rất đẹp mắt chứ?”

Tịch Thấm Nhụy lại ngạc nhiên trừng mắt lớn một lần nữa, “Biểu ca! Huynh lại lấy bạch ngọc cực phẩm xâu thành vòng!? Không phải huynh vẫn luôn quý khối ngọc này sao!?”

Kim Bích Đạc không thèm để ý phất tay, không thèm đếm xỉa nói: “Ai da! Không phải chỉ là một khối ngọc sao! Đồ là chết, người là sống, dù sao cũng không thể để người giữ một khối vật chết chứ? Nên tới lúc dùng cũng phải dùng, không cần chờ đến lúc không dùng được lại cảm thán!”

Tịch Thấm Nhụy khó hiểu nhìn Kim Bích Đạc, rõ ràng cảm thấy huynh ấy đã thay đổi. Trước kia huynh ấy tình nguyện đặt đồ trong mật thất đến sinh bụi cũng không nguyện ý đưa lấy ra dùng, nhưng mà bây giờ. . . . . . trong lòng nàng mơ hồ có chút lo lắng, là ai để huynh ấy biến thành như vậy? Là ai thay đổi huynh ấy? Là . . . . .

“Còn có cái này!” Đột nhiên Kim Bích Đạc lên tiếng cắt đứt tâm tư của Tịch Thấm Nhụy, chỉ thấy hắn lấy một cái bình nhỏ có màu trắng vàng đan xen nhau ra từ trong đống đồ. Cái bình chính là một chiếc bình bạch ngọc thượng đẳng, da.nlze.qu;ydo/nn phía trên dùng tay nghề tinh sảo vẽ lên nhiều hoa văn màu vàng phức tạp, dưới ánh mặt trời có phát sáng rực rỡ.

“Nguyệt Quang hồ mạ vàng!?” Tịch Thấm Nhụy lại không thể tự kiềm chế phát ra một tiếng kêu to.

Nói là Nguyệt Quang hồ, nhưng chất liệu của bình cũng không phải thật sự là đá Nguyệt Quang, tên này vốn ở bản thân bình ngọc. Lấy bình ngọc chứa đầy nước trà, đặt dưới ánh trăng, nếu ở bên trong là trà cực phẩm, bình ngọc sẽ gặp phát ra từng đợt ánh sáng êm dịu, giống như bản thân bình ngọc tỏa ra vầng sáng vậy, rất mê người. Tên gọi Nguyệt Quang hồ là từ đó mà có.

“Đúng vậy” ! Kim Bích Đạc thoả mãn gật đầu, “Cái này bình trà là bình trong cực phẩm, huynh nghĩ Tiểu Kim Khố nhất định sẽ thích!” Hắn vui mừng tự lẩm bẩm.

Tiểu Kim Khố!

Tịch Thấm Nhụy nhạy bén bắt được ba chữ này. Tiếp đó chợt hiểu ra —— huynh ấy là vì công chúa mới làm như thế!

“Thấm Nhụy, muội xem, cái hộp san hô tuyết này không tệ chứ? Huynh nghĩ, dùng nó để đựng son phấn nhất định rất đẹp mắt!” Kim Bích Đạc lại dọn dẹp được một món bảo bối.

Mặc dù đã biết Kim Bích Đạc đã không coi những bảo bối này làm bảo bối, nhưng nhìn đến món đồ được giơ lên trước mắt thì Tịch Thấm Nhụy vẫn nhịn không được sợ hãi kêu lên lần nữa: “Biểu ca! Huynh lại cắt khối san hô tuyết thành thế này!!!” Phải biết khối san hô tuyết này chỉ có lớn bằng bàn tay, là hắn trải qua bao nhiêu cực nhọc tiến về phía mảnh đất cực lạnh ở phía bắc Xuyên Vân quốc, mạo hiểm bị đông cứng thành kem que nguy hiểm tự mình xuống biển băng, tìm được ở dưới một tòa núi băng ngàn năm không thay đổi! Trên đời chỉ có một khối như vậy, hơn nữa khối san hô tuyết này hấp thụ sức nóng của đất, lại ở trong núi băng nổi lên mà thành, vì vậy có hiệu quả thần kỳ đông ấm hè mát. Mà bây giờ, hắn lại cắt món bảo bối này do dùng sinh mệnh của hắn để đánh đổi thành một cái hộp nhỏ, lại còn dừng để đựng son phấn!

“Đúng vậy!” Dường như Kim Bích Đạc không phát hiện sự khiếp sợ trong giọng điệu của Tịch Thấm Nhụy, giơ hộp san hô tuyết lên để dưới ánh nến cẩn thận xem xét. Màu sắc của san hô tuyết tựa như bạch ngọc thượng đẳng, nhưng càng óng ánh trong suối hơn cả ngọc, nếu như bỏ son phấn vào trong đó, tất nhiên sẽ hiện ra một loại vẻ đẹp ngoài trắng trong hồng, đẹp như vậy, rất tôn lên Tiểu Kim Khố của hắn. . . . . .

Tịch Thấm Nhụy cảm thấy hôm nay chịu phải kinh sợ đủ nhiều, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Biểu ca, mấy thứ này là huynh muốn tặng cho. . . . . . công chúa?” Giọng của nàng đã có chút thay đổi.

Bị Tịch Thấm Nhụy gọi hồn về, Kim Bích Đạc lại tìm kiếm trong đống đồ kia một hồi, rốt cuộc lấy ra một bộ. . . . . . chén đũa.

“Huynh lấy ngà voi xanh làm thành một đôi đũa xanh! Còn, còn lấy đem Nhữ Ngọc Quỳ Vân Thạch làm thành chén!?” Lo lắng trong lòng ngày càng lớn, lúc này Tịch Thấm Nhụy mới ý thức được mức độ nghiêm túc của Kim Bích Đạc. Huynh ấy vì công chúa, lại lấy ra mấy món đồ mình cất giấu nhiều năm dâng lên, không để ý tầm quan trọng và giá trị của những thứ này.

Bây giờ là bảo vật mà huynh ấy cất giữ, như vậy kế tiếp thì sao đây? Lần sau huynh ấy còn đưa cái gì cho công chúa nữa? Chẳng lẽ, huynh ấy muốn dâng tặng tất cả Kim gia luôn hay sao!?

Nghĩ tới đây, lòng của Tịch Thấm Nhụy không khỏi trầm xuống, nàng dùng giọng nghiêm túc gọi Kim Bích Đạc: “Biểu ca.”

Kim Bích Đạc sững sờ, hắn chưa từng thấy biểu muội nghiêm túc như vậy, vì vậy thả vật trong tay xuống hỏi: “Sao vậy?”

“Huynh làm như vậy đáng giá không? Chỉ vì lấy được nụ cười của công chúa? Hoặc là niềm vui nhất thời?” Tịch Thấm Nhụy nghiêm túc hỏi.

Rất ít thấy Tịch Thấm Nhụy nghiêm túc như vậy, vì vậy Kim Bích Đạc cũng nghiêm túc trả lời: “Đáng giá.”

“Thật đáng giá không?” Giọng Tịch Thấm Nhụy chợt cao hơn, người cũng bắt đầu kích động, “Biểu ca! Muội không có ý kiến gì với công chúa, nhưng mà, nếu muốn nàng làm thê tử của huynh, muội chỉ có thể nói bất luận thế nào muội cũng không đồng ý! Bàn về thân phận, nàng là công chúa, địa vị đúng là cao hơn thương nhân Kim gia, nhưng coi như cao hơn nữa nàng cũng chỉ là một nữ nhân, mặc dù gả vào Kim gia có thể cho mang đến tài phú Kim gia, nhưng lại không thể tạo ra tài phú, hơn nữa muội tin tưởng biểu ca huynh cũng sẽ không quan tâm đến những lợi ích kia; bàn về tướng mạo, muội thừa nhận, công chúa xinh đẹp không ai bằng, nhưng đều nói hồng nhan họa thủy, biểu ca huynh cũng thấy đấy, đi theo bên cạnh công chúa có bao nhiêu nam nhân, lại có bao nhiêu người dây dưa không rõ với nàng, nữ nhân như vậy, biểu ca, huynh thật cho là đáng giá không?” Không phải nàng muốn nói xấu công chúa, chỉ là nàng thật sự không muốn để biểu ca trầm luân như thế.

Hôm nay hành vi của biểu ca chỉ là một sự cảnh tỉnh, nàng không muốn chuyện thật sự đến lúc không thể vãn hồi thì lại hối hận!

Kim Bích Đạc nhìn Tịch Thấm Nhụy kích động, thở dài nói: “Thấm Nhụy, vừa mới bắt đầu xác thực huynh có ôm dị tâm đến gần nàng, huynh muốn lợi dụng nàng đạt được lợi ích. Muội cũng biết, bản thân nàng có nhiều tài hoa, nếu như nàng có thể trợ giúp Kim gia, trong vòng mười năm Kim gia nhất định sẽ phát triển cường đại hơn, gần như huynh có thể đoán được sự rầm rộ vào thời điểm đó. . . . . .” Hai mắt Kim Bích Đạc đầy sương mù, cúi đầu kể, “Nhưng sau đó, huynh không ngừng gặp nàng, mỗi lần gặp đều bị sự đặc biệt của nàng làm cho mê hoặc một lần, hơn nữa điều khiến huynh cảm thấy hưng phấn là, mỗi một lần huynh đều có thể thấy vô vàn cơ hội buôn bán từ trên người nàng, càng nhìn càng cảm thấy trên người nàng có loại cảm giác tỏa sáng lấp lánh, giống như một kho vàng nhỏ chuyển động được.. . . . . .” Cho nên hắn mới vô cùng thân thiết gọi nàng là “Tiểu Kim Khố“.

“Càng về sau, huynh càng ngày càng ý thức được, nàng mang đến cho huynh không chỉ là tài phú. . . . . . Không, ý nghĩa của nàng đối với huynh đã vượt xa đạt được lợi ích, nàng là một khoản tài phú không có cách nào lường được, vì vậy huynh định vứt đi tất cả lợi ích, dùng cái chân thật nhất của chính mình đối mặt với nàng. Huynh kinh ngạc phát hiện, mặt đối mặt như vậy khiến cho huynh càng thêm trầm luân.” Cuối cùng Kim Bích Đạc ngẩng đầu lên, dùng một đôi mắt cực kỳ trong suốt mà Tịch Thấm Nhụy chưa bao giờ thấy qua mà nhìn nàng, “Thấm Nhụy, muội biết không? Nàng bây giờ với huynh, đã không còn là tài phú hạn hẹp nữa, mà là tâm hồn của huynh. Nàng khiến cho tâm hồn của huynh đạt được thỏa mãn khổng lồ, thỏa mãn như vậy, dùng cái gì cũng không đổi được.”

Cặp mắt lại không hề mê luyến lướt qua mấy món bảo vật vẫn cẩn thận cất giấu trước kia, dáng vẻ kia, không còn một chút hơi tiền thuộc về thương nhân, “Muội nói, một nữ nhân như vậy, àm sao huynh sẽ không bỏ được mấy thứ này để lấy được niềm vui của nàng chứ?” Thở dài, giọng điệu kiên định nói: “Không, cho dù phải dốc hết tất cả mới có thể làm cho nàng vui mừng, huynh đều sẽ không chút do dự!”

Tịch Thấm Nhụy hoảng sợ phát hiện, Kim Bích Đạc nói là “làm cho nàng” vui mừng, mà không phải “làm cho nàng thuộc về hắn”, điều này nói rõ tình cảm của Kim Bích Đạc với Phượng Tĩnh Xu đã sâu đậm không thể đè nén được nữa rồi!

“Vậy danh tiếng của huynh thì sao? Địa vị của huynh thì sao? Cơ nghiệp trăm năm của Kim gia thì sao? Huynh đều mặc kệ sao? Vậy huynh đặt Kim gia ở chỗ nào?” Tịch Thấm Nhụy nghẹn ngào hỏi.

Kim Bích Đạc dùng ánh mắt bi thương nhìn Tịch Thấm Nhụy, “Không còn kịp nữa rồi, Thấm Nhụy, huynh đã không quản nhiều như vậy nữa rồi. Nửa đời trước của huynh đã toàn tâm vào Kim gia, mà nửa đời sau của huynh, huynh muốn vì mình mà sống, vì lòng của huynh mà sống. . . . . .”

Tịch Thấm Nhụy chống lại ánh mắt của Kim Bích Đạc, đáy lòng cũng vô cùng lo lắng, nàng mang theo một tia kỳ vọng hỏi: “Nếu như, có một nữ nhân muốn thành thân với huynh. . . . . .”

“Huynh không sẽ lấy đấy!” Kim Bích Đạc cắt đứt Tịch Thấm Nhụy chưa nói xong, “Mặc kệ là ai, chỉ cần không phải nàng, huynh sẽ không thành hôn!”

Một tia hi vọng cuối cùng cũng bị diệt, Tịch Thấm Nhụy mờ mịt, nhìn Kim Bích Đạc xoay người tiếp tục chọn chọn lựa lựa trong đống bảo vật kia, khóe miệng còn vương nụ cười ngọt ngào, nàng mờ mịt.

Như vậy thật sự tốt sao? Thật muốn thấy biểu ca trầm luân như thế sao? Huynh ấy quay đầu không được, cũng không nguyện ý quay đầu lại. . . . . . Như vậy, nàng thì sao? Nàng nên làm cái gì? Nàng phải làm sao, mới có thể giúp Kim gia, giúp biểu ca, cũng giúp. . . . . . bản thân nàng đây?

Vô tri vô giác ra khỏi phòng, Tịch Thấm Nhụy không biết mình đi về phía nơi nào. Con đường quen thuộc thường ngày, hôm nay lại xiêu xiêu vẹo vẹo, trở nên vặn vẹo như thế, khiến nàng cái gì cũng không nhận ra được nữa rồi. . . . . .

Giữa lúc mơ mơ màng màng, nàng giống như thấy được một bộ áo trắng bồng bềnh, một nữ nhân mang theo nụ cười quỷ dị đến gần nàng, nhét một bọc đồ vào trong tay nàng, dùng giọng mị hoặc không ngừng nói: “. . . . . . Bao đồ này ngươi cầm, tối hôm nay. . . . . . ngươi lấy cớ, mang nàng tới phòng chữ cúc số 2. . . . . . bên cạnh . . . . . để nàng ăn bao thuốc này vào. . . . . . tàn hoa bại liễu. . . . . . Nhìn nàng thế nào. . . . . .”

Thật thật giả giả, mơ mơ hồ hồ, khi Tịch Thấm Nhụy tỉnh hồn lại, trong tay chỉ có một bao thuốc, bên tai vẫn còn quanh quẩn cái giọng nói kia: phòng chữ cúc số 2.. . . . . . bên cạnh. . . . . .

Tịch Thấm Nhụy nắm thật chặt gói thuốc trong tay, quay đầu lại nhìn phương hướng vừa rời đi, rốt cuộc hạ quyết tâm. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.